NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Có lẽ Hạ An không ngờ là thần y Lâm lại muốn chơi lớn đến vậy. 

Nhưng cũng phải. Vì dù sao đây cũng là Hà Linh Hoa mà. Hà Linh Hoa quá quý giá. Dù là Kỳ Dược Phòng thì cũng mong có thể dùng Hà Linh Hoa để bồi dưỡng cho những phòng chủ thế hệ sau. 

Nhưng lấy vị trí của phòng chủ ra để cá cược thì… 

Nói đùa gì chứ? Đây khác gì lấy cả tương lai của Kỳ Dược Phòng ra để đánh cược! Hạ An bỗng dấy lên sự sợ hãi. 

Ông ta nhìn bức thư chiến cùng với khuôn mặt ung dung của Lâm Chính thì bèn nuốt nước bọt và nói khẽ: “Thần y Lâm, chuyện này…có thể để tôi gọi điện cho phòng chủ không?” 

“Được”, Lâm Chính gật đầu. 

Hạ An lập tức chạy qua một bên gọi điện cho phòng chủ Kỳ Dược Phòng. 

Ông ta nói rất nhỏ. Vẻ mặt thì đanh lại. Khoảng một phút sau, ông ta trở lại, nhìn chăm chăm thư chiến, hít một hơi thật sâu và lại đẩy bức thư tới trước mặt Lâm Chính. 

“Đồng ý rồi à?”, Lâm Chính khẽ ngẩng đầu. 

“Bảy ngày sau, tại Kỳ Dược Phòng, phòng chủ của chúng tôi hân hạnh được đón tiếp thần y Lâm”, Hạ An nghiêm túc nói. 

“Tôi muốn các người mời người của giới Đông y Hoa Quốc làm chứng. Và thông báo cho cả nước biết về trận quyết đấu này, đồng thời để họ biết cả màn cá cược nữa”, Lâm Chính nói thêm. 

Hạ An tái mặt, tiếp tục nói: “Thần y Lâm lo là Kỳ Dược Phòng chúng tôi tới khi đó sẽ lật mặt sao? Cậu yên tâm, phòng chủ của chúng tôi sẽ mời những vị tiền bối đức cao vọng trọng tới làm chứng. Nếu như cậu còn dè chừng thì chúng ta tới khi đó có thể viết cả thư máu”. 

“Được, bảy ngày sao, tôi sẽ tới tận nơi”, Lâm Chính gật đầu. Hạ An khẽ cúi người, lập tức rời đi. 

Một lúc sau, Tần Bách Tùng bước vào với vẻ mặt lo lắng. Ông ta định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy bức thư chiến trên bàn thì lập tức tái mét mặt. Ông ta vội vàng cầm lên xem. 

“Thưa thầy, đây là…”, ông ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. 

“Bách Tùng, ông nói xem nếu Huyền Y Phái mà có được Kỳ Dược Phòng thì có phải là cân bằng được với Cổ Phái và Ẩn Phái rồi không?”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Tần Bách Tùng nghe thấy vậy thì há hốc miệng. Cân bằng với Cổ Phái và Ẩn Phái sao? 

Điên mất thôi. Đó là hai thế lực siêu cấp của giới Đông y Hoa Quốc đấy. 

So với Nam Phái, Bắc Phái đã là quá lắm rồi. Huống hồ Huyền Y Phái còn vừa mới phát triển được vài bữa. 

“Thưa thầy, tôi cảm thấy thận trọng vẫn hơn. Mặc dù hiện tại Huyền Y Phái đang rất phát triển, các phương diện đều được đánh giá rất cao nhưng chúng ta vẫn còn mới. Gốc rễ của Cổ Phái và Ẩn Phải đã được tích lũy qua hàng chục, thậm chí hàng trăm năm. Dù có được Kỳ Dược Phòng thì cũng chưa đủ để chúng ta làm gì”, Tần Bách Tùng cẩn thận nói. 

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu: “Ông nói đúng. Dục tốc thì bất đạt. Giờ đi tiếp cận với những thế lực lâu năm đó thì có phần hơi nóng vội”. 

“Thưa thầy, trước mắt chúng ta vẫn chưa tiếp xúc với Cổ Phái và Ẩn Phái. Nước sông không phạm nước giếng. Tại sao thầy lại muốn đối kháng với họ”, Tần Bách Tùng lại hỏi. 

“Bách Tùng, ông suy nghĩ vẫn chưa được toàn diện cho lắm”, Lâm Chính lắc đầu: “Bắn súng phải phát ra tiếng kêu. Sau này chắc chắn thực lực của Huyền Y Phái sẽ tăng vọt. Theo như những gì tôi biết về Nam Phái thì Nam Phái có thể cùng Bắc Phải, Cổ Phái, Ẩn Phái liệt vào bốn hệ thống lớn chẳng qua là do quá trình lịch sử hình thành. Còn về thực lực thì họ kém hơn những hệ phái kia nhiều. Điều này không có nghĩa là vì Nam Phái muốn thế mà là có những kè chèn ép Nam Phái. Tôi nghĩ đó chính là người của hai phái kia gây ra. Sau này chúng ta mà lớn mạnh thì họ cũng sẽ ra tay hành động như vậy thôi. Thế nên tôi muốn chuẩn bị trước”. 

Tần Bách Tùng bừng tỉnh. Rõ ràng là ông ta chưa cân nhắc tới điều này. 

“Chuẩn bị trước đi”, Lâm Chính lắc đầu. 

Tần Bách Tùng chưa bao giờ nghi ngờ về Lâm Chính. Thầy của mình đã nói vậy thì chắc chắn ông ta sẽ làm theo. Thế là ông ta lập tức đanh mặt, nghiêm túc gật đầu và rời khỏi phòng làm việc. 

Đúng lúc này, lại có tiếng bước chân đi vào. Đó là Hùng Trưởng Bạch. 

“Thưa thầy, xảy ra chuyện rồi”, Hùng Trưởng Bạch lên tiếng. 

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính ngẩng đầu hỏi. 

Hùng Trưởng Bạch lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Chính. Điện thoại vẫn đang kết nối. Lâm Chính lập tức nhận lấy và hỏi: “Ai vậy?” 

“Thần y Lâm phải không?”, giọng nói bên kia rõ ràng là đang rất sốt ruột. 

“Ông là…” 

“Thần y Lâm, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là đại sư Phong Liệt”. 

“Đại sư Phong Liệt sao?” 

Lâm Chính giật mình, trong đầu lập tức nảy số và vội vàng gật đầu: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, ông chính là đại sư Phong Liệt gây sự với võ quán Hoắc Thị ở Sùng Tông Giáo phải không? 

“Thần y Lâm nhớ ra tôi rồi đấy”, đại sư Phong Liệt khóc dở mếu dở. Dù sao ông ta cũng là một nhân vật không có tên tuổi, vậy mà thần y Lâm vẫn nhớ được thì thật là diễm phúc cho ông ta. 

“Ông có việc gì không?”, Lâm Chính hỏi. 

Đại sư Phong Liệt do dự, sau đó khẽ nói: “Thần y Lâm, cậu còn nhớ cô Liễu Như Thi đã giúp cậu ở Sùng Tông Giáo chứ?” 

“Còn nhớ. Cô ấy làm sao rồi?” 

Lúc này nhắc tới Liễu Như Thi khiến anh có dự cảm chẳng lành. Anh có ấn tượng quá sâu sắc với cô gái này. Không phải vì cô gái này xinh đẹp mà đôi mắt của cô ấy quá đỗi thuần khiết. 

Đôi mắt đó dù là ai nhìn vào thì có lẽ cũng không thể quên. Trông cô gái không khác gì tiên tử… 

Đại sư Phong Liệt nói tiếp: “Hôm qua tôi nhận được tin, cô ấy vì cậu mà định tới nhà họ Ứng đấy”. 

“Nhà họ Ứng? Ứng Phá Lãng sao?”, Lâm Chính nín thở. 

“Đúng vậy”. 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nói là vì tôi?”, Lâm Chính vội hỏi. 

“Tôi cũng không rõ. Thông tin này tôi cũng mới vừa được biết. Nhưng tóm lại là thần y Lâm, nếu cậu có khả năng thì giúp cô ấy với. Tình hình hiện tại của cô ấy có vẻ khá tệ…Nếu như chậm trễ thì sẽ không kịp mất”, đại sư Phong Liệt nói xong bèn tắt máy. 

Lâm Chính trợn tròn mắt với vẻ không dám tin. 

“Thưa thầy, thầy sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hùng Trưởng Bạch cẩn trọng hỏi. 

“Ông có số điện thoại của dược vương tỉnh Hoài Thiên không?”, Lâm Chính quay qua hỏi Hùng Trưởng Bạch. 

“Học trò….không có, học trò rất ít khi liên hệ với những người thuộc giới y đạo của các tỉnh khác”. 

“Vậy ai có?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi. 

Đôi mắt anh đanh lại. Hùng Trưởng Bạch sợ hết hồn, giọng nói có phần lắp bắp: “Có thể…Tần Bách Tùng có". 

“Mau gọi ông ấy tới cho tôi”. 

“Dạ!”

Bình luận

Truyện đang đọc