NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tại một quán bar ở Yên Kinh. 

Mặt trời xuống núi, các quán bar cũng bắt đầu có nhiều người hơn. Lúc này, tại một góc của quán bar, một cô gái ăn mặc sexy đang ngồi hút thuốc. Cô ta vừa hút vừa trò chuyện với người ở bên cạnh. 

“Hừ, mấy người không thấy tôi đập hai con đàn bà đó chứ. Mẹ nó, nếu không phải vì Lương Hồng Anh chạy tới làm loạn thì tôi đã khiến cho hai kẻ đó răng môi lẫn lộn, rồi bắt chúng quỳ xuống dập đầu xin bà đây tha cho rồi”, cô gái trang điểm đậm cười khẩy, bộ dạng trông vô cùng ngạo mạn và khinh đời. 

“Chị Phương thật uy phong”. 

“Tôi chưa thấy chị Phương thể hiện bao giờ. Chắc chắn là ngầu lắm", những người ngồi bên cạnh mỉm cười, cùng nâng ly. 

“Nhưng mà chị Phương này, tại sao thì với Lương Thu Yến lại như quân thù quân hằn thế? Đó không phải là thím của chị sao? Hơn nữa bà ta đã tới nước đó rồi, hà tất phải so đo với một người sắp chết chứ?”, lúc này, một cô gái khác mỉm cười nói. 

Nào ngờ, Lương Nam Phương chỉ tối sầm mặt. Cô ta trừng mắt nhìn cô gái kia và không nói gì. 

Nụ cười trên khuôn mặt cô gái kia tắt ngấm. Cô ta nhìn Nam Phương bằng vẻ sợ hãi. 

“Chị Phương, tôi…tôi đã nói sai gì sao?”, cô gái sợ sệt nói. 

Một giây sau, Lương Nam Phương cầm ly rượu hất thẳng vào mặt cô ta. Cô gái không kịp phản ứng, ướt từ đầu trở xuống, lớp trang điểm trôi dần. 

“Á…chị Phương”, cô gái vội vàng đứng dậy. Những người xung quanh cũng sững sờ. 

“Chị Phương, chị sao thế?” 

“A Nhã, sao cô lại khiến chị Phương không vui vậy? Mau xin lỗi đi!” 

“Chị Phương, chị đừng giận, đều là do tôi. Tôi nói sai rồi”, cô gái tên A Nhã lập tức xin lỗi, trông như sắp khóc tới nơi. 

“Đồ thối tha này, chuyện nhà họ Lương chúng tôi cô biết cái đếch gì? Cô có hiểu rằng Lương Thu Yến lúc trước suýt nữa đã hại chết tôi không?”, Lương Nam Phương tức giận gầm lên. 

“Suýt nữa hại chết chị sao?”, đám đông bàng hoàng. 

“Chị Phương, chị nói vậy là có ý gì thế”, có người dè dặt hỏi. 

“Hừ, các người không biết cái gì hết. Cứ vài năm lại có một nhóm người tới nhà họ Lương tìm hạt giống”. 

“Tìm hạt giống? Tìm hạt giống có nghĩa là gì?” 

“Còn là gì nữa, hạt giống luyện võ chứ cái gì”. 

“Nhà họ Lương không phải đều có rất nhiều người biết võ công sao? Tôi nghe nói có mấy người đã đạt cả quán quân đấy!”, có người cười nói. 

“Đám người đạt quán quân đó sao có thể so bì với những người tới nhà họ Lương được. Võ công bọn họ tu luyện là cổ võ chính thống đó. Hàng Long Thập Bát Chưởng đã nghe thấy bao giờ chưa? Nhất Dương Chỉ nữa. Mấy loại đó ấy”, Lương Nam Phương đanh mặt 

“Gì cơ ạ, lợi hại vậy cơ ạ?” 

“Thật hay giả thế? Đóng quảng cáo hay sao vậy?”, đám đông kêu lên. 

“Đóng phim á? Hừ, tất cả đều là người thật việc thật, đóng cái đinh ấy? Tôi nghe nói trong gia tộc của tôi có mấy người như thế. Rất giỏi cổ võ”, Lương Nam Phương tỏ vẻ khinh thường. 

“Thật ạ?”, đám đông hô lên. 

“Nhưng nói đi phải nói lại, chị Phương, những người đó có liên quan gì tới chị chứ?”, không biết người nào lên tieengs. 

“Sao lại không liên quan? Những người tới chọn hạt giống đã chọn tôi chứ sao?”, Lương Nam Phương hừ giọng. 

“Đấy là chuyện tốt mà!” 

“Tốt cái dắm ấy mà tốt. Các người chẳng hiểu gì cả. Đó là chuyện xấu, bị đen đủi mới bị họ chọn trúng thì có”. 

“Tại sao?” 

“Còn tại sao nữa, những ai bị chọn thì đều phải theo họ đi luyện võ mấy năm mới được về, thế thì không tàn cũng phế, không biết chừng còn về chầu ông bà luôn đó”. 

“Hả..vậy khác gì đùa giỡn với mạng sống chứ?” 

“Đương nhiên là luyện công nhưng là luyện tuyệt thế võ công. Mà để đạt tới cảnh giới đó thì phải liều mạng thật", Lương Nam Phương hừ giọng. 

Đám đông cảm thấy sợ hãi. 

“Khi đó những người này đã chọn trúng tôi nhưng bố tôi kịch liệt phản đối, không cho tôi đi. Tôi cũng không muốn đi. Nhưng thật không ngờ cái mụ đàn bà Lương Thu Yến lại đứng ra phản đối, ép tôi phải đi. Mọi người nói xem thế thì có hận không?”, Lương Nam Phương nghiến răng. 

“Tại sao Lương Thu Yến lại ép chị?” 

“Hừ, vì bố tôi phản đối nên đám người đó đã chọn con của bà ấy”. 

“Hóa ra là vậy…”, đám đông hiểu ra. 

“Bà đây suýt nữa bị mụ đàn bà tiện nhân đó đuổi ra khỏi nhà. Giờ bà có cơ hội báo thù thì chẳng lẽ lại trơ mắt đứng nhìn”, Lương Nam Phương hằm hằm tức giận. 

“Đúng là phải ra tay”. 

“Đánh quá đẹp luôn!” 

“Chị Phương chuẩn không cần chỉnh”. 

Đám đông vội vàng phụ họa, ai cũng hừng hực cả lên giống như Lương Thu Yến là kẻ xấu vô số tội vậy. 

Lương Nam Phương hả hê lắm, tiếp tục châm thuốc uống rượu với vẻ mặt đắc ý. 

Nhưng không biết từ lúc nào mà mọi người chợt phát hiện ra một người đàn ông đang đứng bên cạnh. Lương Nam Phương có vẻ cũng ý thức được, giật mình hỏi: “A Nguyên sao…? Tới làm gì vậy?” 

“Cô Phương, người nhà nói cô lập tức quay về”, A Nguyên lên tiếng. 

“Không về, không thấy bà đây đang uống rượu à?”, Lương Nam Phương bực bội nói 

Thế nhưng một giây sau người đàn ông đã đưa tay ra lật cả cái bàn. 

Rầm rầm. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai. Cả đám sợ hết hồn, trong đó có cả Lương Nam Phương. 

“Điên rồi”. 

Lương Nam Phương đứng bật dậy, trừng mắt với người đàn ông. Thế nhưng sắc mặt người này chỉ vô cùng bình tĩnh và lẳng lặng nhìn Lương Nam Phương. 

Lương Nam Phương khựng người. Cô ta dường như ý thức được điều gì đó, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. 

“Là ai…muốn gặp tôi sao?” 

“Người của chi thứ ba, ông cả và ông hai cũng đều có mặt”, A Nguyên thản nhiên nói. 

Lương Nam Phương nghe thấy vậy thì tái mặt. 

“Đi thôi, xe đang đợi cô ở ngoài rồi”, A Nguyên thản nhiên nói rồi rời khỏi quán bar. 

Lương Nam Phương loạng choạng, tỏ ra do dự. Thế nhưng sau đó cô ta chợt nhớ ra điều gì bèn vội vàng lấy điện thoại ra và bấm số. 

“Con đang ở đâu?”, đầu giây bên kia là một giọng nói trầm thấp. 

“Con đang ở quán bar. Bố…ở nhà…rốt cuộc sao thế ạ?”, Lương Nam Phương khóc dở mếu dở. 

“Không có gì, con cứ về trước đi”, giọng nói thản nhiên vang lên rồi đầu dây bên kia tắt máy. 

“Bố…”, Lương Nam Phương cuống cuồng kêu lên nhưng vô ích. Bất lực, cô ta đành phải cùng A Nguyên quay về. 

Về tới đại sảnh, cô ta mới hết hồn khi thấy cảnh tượng trước mặt. Cô ta chưa bao giờ ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này. 

Thế nhưng Lâm Chính chẳng quan tâm. Lúc này, anh vừa mới châm cứu xong cho Lương Thu Yến. Anh an ủi Tô Nhu, sau đó ngồi ở bàn đá bên ngoài hút thuốc và lẳng lặng chờ đợi tin tức. 

Reng, reng… 

Điện thoại bất chợt đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn rồi ấn nút nghe. 

“Cậu Lâm, có nên rút binh không?”, một giọng nữ vang lên đầy cung kính. 

“Tạm thời không cần, để bọn họ mai phục xung quanh nhà họ Lương đợi tín hiệu của tôi. Một khi phát tín hiệu thì lập tức xông vào. Chuẩn bị vũ trang tốt nhất hco họ. Nếu phải ra tay thì nhất định không để nhà họ Lương kịp phản ứng, rõ chưa?”, Lâm Chính điềm nhiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc