NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Dứt khoát nhanh nhẹn.

Ba châm chỉ trong nháy mắt!
Hơn nữa còn tuyệt diệu, phóng khoáng như vậy!
Tất cả mọi người rộ lên xôn xao.

Nhiều người chạy đến bàn của Lâm Chính, quan sát ba châm cao siêu đó ở cự ly gần.

Ngay cả người bên phía Hàn Thành cũng ngồi không yên, kéo nhau đến gần bàn thuốc.

“Mau! Mau đẩy ông qua đó!”, Lạc Bắc Minh sốt sắng nói.

Lạc Thiên giật mình, vội vàng đẩy xe lăn.

Đến gần bàn thuốc, Lạc Bắc Minh mở to mắt như chuông đồng, sắc mặt thay đổi liên tục.

“Hoàn hảo! Hoàn hảo quá!”.

“Bồ Tát sống” Khấu Quan không khỏi tán thán.

Ông ấy đi vòng quanh dao phẫu thuật đó một vòng, như say như mê nói: “Ba cây châm bạc cắm vào lưỡi dao một cách hoàn hảo, kết hợp tuyệt vời với lưỡi dao.

Lưỡi dao mỏng nhẹ, ba cây kim châm vào không bị biến dạng, cũng không bị gồ lên, đủ thấy trình độ của ba châm này đã đạt tới cảnh giới cao siêu, ngay cả tôi cũng không thể thực hiện ba châm này”.

Những người xung quanh ồ lên không ngớt.

Tuy Khấu Quan là người lương thiện nhưng cũng vô cùng bảo thủ, vả lại còn là người thầy nghiêm khắc có tiếng.

Thế mà hôm nay ông ấy lại đánh giá cao người này như vậy.

Khó mà tin được!

“Giả đấy! Đó đều là giả cả đấy!”.

Đột nhiên, Jang Eun Tae xông tới, phẫn nộ hét lên: “Người Hoa Quốc gian lận! Người Hoa Quốc gian lận!”.

“Bác sĩ Jang, nhiều trọng tài chúng tôi theo dõi như thế, bác sĩ Lâm làm sao gian lận được? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ chúng tôi bị bác sĩ Lâm mua chuộc, dung túng cho cậu ấy gian lận?”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn lạnh lùng nói.

“Nhưng nếu người Hoa Quốc không gian lận thì sao châm bạc mảnh như vậy có thể đâm vào trong dao thép? Chuyện này không thể nào làm được! Đây nhất định là đạo cụ mà anh ta chuẩn bị từ trước!”, Jang Eun Tae gào lên.

Đừng nói là cậu ta, nhiều người cũng nghĩ như vậy.

Dù sao làm châm bạc xuyên qua lưỡi dao…
Chuyện này thật đáng sợ!
Phim cũng không dám quay như vậy!
“Là khí!”, Khấu Quan giải thích.

“Khí?”.

Người xung quanh không hiểu.

“Đúng! Con người hô hấp, nước và thức ăn trao đổi chất, nuôi dưỡng cơ thể, tuần hoàn máu, nước chảy thấm nhuần, tất cả đều do khí vận hành.

Mỗi người chúng ta đều có tinh khí thần, tinh thần được khỏe mạnh, dồi dào thì khí cũng sẽ mạnh mẽ, hùng hậu! Khí của bác sĩ Lâm rất sung túc, lúc cậu ấy châm kim đã dùng khí, đương nhiên không chỉ có khí, mà còn có thủ pháp tương tự tứ lạng bạt thiên cân.

Nguyên lý có thể giải thích, nếu cậu không tin thì có thể hỏi thầy cậu.

Y Vương chắc chắn từng nghiên cứu về y học Hoa Quốc chúng tôi, ắt hẳn có thể lý giải được cái gì gọi là ‘khí’ ngự châm!”, Khấu Quan cười nói.

Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Y Vương.

Các chuyên gia bác sĩ ở xung quanh đều kinh ngạc.

Dùng “khí” ngự châm?
Điều này chỉ tồn tại trong một số sách y học cổ xưa!
Đừng nói là Khấu Quan, e rằng không có ai ở đây có thể làm được…
Lúc này, Y Vương đứng lên.

“Thầy, con…”, Jang Eun Tae ngập ngừng lên tiếng.

“Không sao, con làm tốt lắm!”, Park Young Joon nói.

Ông ta dứt lời, nhiều người trở nên căng thẳng.

Park Young Joon không phản bác lời của Khấu Quan.

Vậy có nghĩa… ông ta thừa nhận lời nói của Khấu Quan, thừa nhận Lâm Chính thắng cuộc thi này!
Nhất thời bên phía Hàn Thành đều im bặt.

“Y học Hàn Thành thần kỳ như vậy sao? Tôi nhất định phải bái anh ta làm thầy!”, hai mắt Anna phát sáng, ánh mắt lấp lánh.

“Ông Mạc Thanh, ông nhìn thấy chưa? Đó chính là thực lực của Lâm Chính!”, Tề Trọng Quốc lạnh lùng nói.

Sắc mặt Mạc Thanh trắng bệch, đứng cứng đơ tại chỗ.

“Ông Tề, nếu là ông thì ông có thể làm được như Lâm Chính không?”, Cục trưởng Hác ở bên cạnh hỏi.

“Có cho tôi luyện thêm mười năm, tôi cũng không làm được!”, Tề Trọng Quốc khẽ nói.


“A?”, Cục trưởng Hác há hốc miệng.

Ai có thể ngờ được, năng lực của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.

“Tiếp theo đến ông, Y Vương Hàn Thành!”.

Lâm Chính nhìn sang Y Vương: “Năng lực học trò quá kém, ông lên đi!”.

“Anh đang nói gì?”.

“Anh muốn khiêu chiến với thầy chúng tôi? Ngông cuồng!”.

Mọi người chỉ vào Lâm Chính chửi mắng.

Mặc dù Jang Eun Tae đã thua, nhưng Jang Eun Tae chỉ là học trò nhỏ nhất trong đội ngũ bác sĩ Hàn Thành.

Cậu ta thua cũng không ảnh hưởng đến tình hình hiện nay, phía Hàn Thành cũng không đến nỗi suy sụp tinh thần.

“Cậu muốn thi cái gì?”.

Lúc này, Y Vương Hàn Thành đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Ông ta dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.

Y Vương Hàn Thành lại chấp nhận lời khiêu chiến của Lâm Chính!
“Thầy!”.

Người trong đội ngũ bác sĩ Hàn Thành kinh ngạc.

Đại biểu các bên đều tỏ ra không tin nổi.

“Chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi, nếu tôi từ chối, chẳng phải sẽ bị người Hoa Quốc cười nhạo hay sao? Y học Hàn Thành chúng ta bác đại tinh thâm, chỉ một lời khiêu chiến của y học Hoa Quốc đối phó một chút là qua thôi!”, Y Vương Hàn Thành nói.

Mặc dù tiếng Hoa của ông ta vẫn không lưu loát như vậy, nhưng sự kiêu ngạo trong lời nói thì không thể nghi ngờ.

Người bên phía Hàn Thành nghe vậy cũng có thêm lòng tin.

“Vậy được, cứ để thầy dạy cho tên nhóc không biết trời cao đất dày kia một bài học đi!”.


Dứt lời, mọi người đều tản ra.

Những người xung quanh đã lui xuống.

Người Hoa Quốc tỏ ra lo sợ.

“Mời trọng tài rút thăm mục thi đấu”, Y Vương Hàn Thành nói với người đàn ông mặc áo Trung Sơn.

Người đàn ông gật đầu, đi đến trước ống thủy tinh.

“Đợi một lát!”, Lâm Chính hô lên.

“Có vấn đề gì sao?”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn nhìn Lâm Chính.

“Lấy tất cả đề thi đấu ra đi, cho ông ta chọn!”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

“Khốn kiếp! Mày ngông cuồng quá rồi!”.

Đại biểu phía Hàn Thành đùng đùng nổi giận.

Phía Hoa Quốc cũng ngạc nhiên.

“Cậu xem thường tôi sao?”, Y Vương Hàn Thành sầm mặt, giọng nói lạnh lùng.

“Không phải tôi xem thường ông”, Lâm Chính lắc đầu cười nói: “Tôi xem thường y học Hàn Thành các ông”.

“Tao sẽ giết mày!”.

Bên phía Hàn Thành đã hoàn toàn bùng nổ.


Bình luận

Truyện đang đọc