NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1693

“Chuyện đó…”, Anna á khẩu.

“Anna, tôi rất thất vọng về cô”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó cúp máy.

“Thầy! Thầy!”.

Anna ở bên kia điện thoại sốt sắng gọi với theo, nhưng không nhận được lời hồi đáp của Lâm Chính nữa.

Anna vô cùng sốt ruột, lao ra khỏi văn phòng.

“Phó hội trưởng Anna, chị đi đâu vậy?”.

Người trong văn phòng khó hiểu nhìn cô ta.

“Mau, đặt vé máy bay cho tôi đến Giang Thành ở Hoa Quốc!”, Anna sốt sắng nói.

“Vâng phó hội trưởng Anna, chị muốn đặt chuyến bay lúc nào?”, nữ thư ký vội vã đi đến, hỏi.

“Ngay bây giờ, liền ngay lập tức!”, Anna thét lên.

Cao Lam gọi điện mãi cho Anna mà không gọi được, đợi mười phút sau mới gọi lại, kinh ngạc phát hiện số điện thoại của mình đã bị Anna chặn.

“Con ả này nổi điên gì vậy? Điện thoại của tôi mà cũng không nghe? Còn chặn số? Mẹ nó, cô không muốn lô thiết bị y tế đó nữa phải không?”.

Cao Lam âm thầm mắng chửi, dứt khoát gọi cho thư ký.

Bất kể thế nào anh ta cũng phải hỏi cho rõ!

Mặc dù Anna là phó hội trưởng Hiệp hội Y tế, nhưng Cao Lam không sợ.

Tập đoàn Cao Thị là tập đoàn đa quốc gia, tài lực hùng hậu, mạng lưới quan hệ rất rộng, anh ta sẽ không sợ một bác sĩ.

“Anh Cao, chào anh! Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”.

Nữ thư ký gần như bắt máy của Cao Lam ngay lập tức.

“Hỏi cô Anna, vì sao không nghe điện thoại của tôi?”, Cao Lam tức giận hỏi.

“Phó hội trưởng Anna đang ở trên máy bay, có thể không tiện nghe điện thoại của anh. Anh Cao, mong anh đừng giận, tôi sẽ hỏi phó hội trưởng Anna ngay”, nữ thư ký mỉm cười nói.

“Ồ? Cô ấy lên máy bay đến Giang Thành rồi à?”, Cao Lam sững sờ một lúc, sau đó vội hỏi.

“Vâng ạ, cô Anna đã đặt vé, có lẽ tối nay sẽ đến được Giang Thành”, nữ thư ký đáp.

Cao Lam cười lạnh lùng, tắt điện thoại. Biết tin Anna sắp tới Giang Thành thì anh ta đắc ý lắm.

“Còn tưởng là người thanh cao lắm, tới lúc đó chẳng phải cũng phải cúi đầu quỳ gối trước chút lợi lạc đó hay sao! Nếu không phải là ông đây cảnh cáo trước thì có lẽ đã khác rồi!’

Cao Lam cười lạnh lùng, bỏ điện thoại vào túi và đi về phía phòng bệnh. Khi biết Anna sắp tới Giang Thành thì Tô Nhu vô cùng vui mừng.

“Tô Nhu, lần này may mà có cháu ở đây, nếu không bác thật sự không biết phải làm sao?”, Lưu Mãn San cảm động khóc nức nở.

“Bác gái, bác không cần cảm ơn cháu. Nếu cần thì bác cảm ơn Cao Lam ấy. Bác sĩ Anna nếu không có Cao Lam lên tiếng nhờ giúp thì chắc cũng không ra mặt. Sao cô ấy có thể để tâm tới người như cháu chứ?”, Tô Nhu nói.

“Tiểu Cao! Bác cảm ơn cháu nhé! So với cháu thì cái thằng rể đó đúng là vô dụng thật! Tiểu Cao, bác thấy cháu và Tô Nhu xứng đôi lắm. Đợi sau khi Tô Nhu ly hôn, cháu phải nắm chặt lấy cơ hội đấy”, Lưu Mãn San lau nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc