NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Lâm Chính nuốt miếng mỳ, đặt bát đũa xuống, nói: “Bà xã, anh phải đính chính một điều, cổ đông thực sự của khu Thanh Sơn không phải là anh, anh không có nhiều tiền như vậy.

Tối qua Ninh Long chỉ nể mặt anh mới nói anh là cổ đông duy nhất.

Trên thực tế, anh không thể sắp xếp dự án ở khu Thanh Sơn, nên bà cụ Tô nhắm nhầm người rồi”.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm đũa cũng hơi run rẩy.

Cô còn định nói gì đó, nhưng không biết mở lời thế nào.

Trong một số chuyện, quả thực Lâm Chính sẽ giúp cô, thậm chí anh chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.

Nhưng trong chuyện này thì anh không có nghĩa vụ, cũng không cần phải làm vậy.

Lâm Chính liếc cô, điềm nhiên nói: “Lát nữa anh không đến nhà tổ nhà họ Tô đâu.

Em có thể đi cùng bố mẹ, nhân lúc bà cụ Tô còn chưa há miệng quá to thì bảo bà ấy mau ngậm lại, nếu không chuyện càng ngày càng lớn, đến lúc không giải quyết được thì nhà họ Tô cũng tiêu đời”.


Lâm Chính nói xong, thu dọn bát đũa, rồi ngồi xuống sô pha tiếp tục xem tivi.

Tô Nhu có chút thất thần.

Một lát sau, giọng nói oang oang của Trương Tinh Vũ lại vang lên, nghe thấy Lâm Chính không đến nhà tổ lại lớn tiếng chửi mắng, chẳng khác nào một con mụ chua ngoa.

Nhưng cũng may Tô Nhu đã kéo bà ta đi.

Ba người bắt taxi, thấp thỏm đến nhà tổ.

Lâm Chính không đến, Trương Tinh Vũ đang nghĩ xem phải giải thích với bà cụ Tô như thế nào.

Tô Nhu thì suy nghĩ xem ngăn cản bà ta ra sao.

Tô Quảng tiếp tục ngồi đần ra.

Nhà họ Tô.

“Cái gì? Thằng khốn Lâm Chính kia không đến?”.

Tô Trương Dương mặc bộ Armani, sắc mặt sa sầm, hừ lạnh: “Bà nội mời cậu ta đến, mà cậu ta dám tỏ thái độ? Cậu ta muốn làm phản sao?”.

Tối hôm qua bà cụ Tô ký một lèo bảy hợp đồng, Tô Bắc đã nhận bốn cái, bốn hợp đồng này cái nào cũng có lợi nhuận gần triệu tệ.

Để khao thưởng chính mình, buổi tối Tô Trương Dương đã đi chọn một bộ Armani trị giá mấy chục nghìn tệ.

“Phải đấy, đừng tưởng cậu ta quen biết nhà họ Ninh và nhà họ Từ là có thể lên trời.

Nói cho cùng, bây giờ cậu ta vẫn ở rể nhà họ Tô chúng ta”, Tô Mỹ Tâm cũng nói đầy quái gở.

Tô Dư ở bên cạnh lên tiếng.


“Mỹ Tâm, đừng nói thế chứ, người ta là cổ đông lớn của dự án khu Thanh Sơn đấy…”
“Cổ đông lớn thì có gì to tát chứ? Cậu ta lớn hay là bà nội lớn? Lẽ nào bây giờ cậu ta gặp may mắn thì có thể bỏ mặc bậc trưởng bối sao?”, giọng nói Tô Mỹ Tâm cao vút lên.

Tô Dư không nói gì.

Lúc này Trương Tinh Vũ mới biết chuyện xảy ra tối qua, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Tô Bắc, Tô Thái không đến, hình như đã ra ngoài tiếp đón các ông chủ kia, ở đây chỉ còn các con cháu nhà họ Tô và bà cụ Tô.

"Thế nên thằng nhãi Lâm Chính kia bỏ mặc chúng ta rồi sao?", sắc mặt bà cụ Tô cũng không được tự nhiên.

"Bà nội, nhân lúc chưa lớn chuyện, chúng ta hãy mau dừng lại đi", Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng: "Nếu cứ để thế này, sợ là sẽ không vãn hồi được".

"Đây là cơ hội tốt để nhà họ Tô ta vực dậy, sao có thể cứ thế từ bỏ chứ?".

"Nhưng...!bà nội..."
"Tiểu Nhu à, cháu đừng nói nữa, chuyện đã rồi, sao bà có thể thu tay được chứ? Hơn nữa, bà cũng hiểu tính tình của Lâm Chính, ba năm nay đức hạnh cậu ta thế nào các cháu không biết sao? Tính tình nhu nhược, gần như chẳng có chính kiến gì, hơn nữa ý chí không kiên định.

Tuy bà không biết cậu ta trở thành cổ đông lớn kiểu gì, nhưng bà tin chắc, khi nhà họ Tô đến thời khắc quan trọng nhất, chắc chắn cậu ta sẽ không thấy chết mà không cứu".

"Bà nội, ý của bà là..."
"Cứ làm đi, không phải lo lắng gì hết! Lâm Chính sẽ ra mặt thôi! Bà không nhìn nhầm người đâu! Bà không tin cậu ta sẽ trơ mắt nhìn nhà họ Tô chúng ta sụp đổ! Cậu ta chỉ ở rể nhà chúng ta, nếu nhà họ Tô không còn thì cậu ta có lợi lộc gì chứ?".


"Bà nội, bà không thể làm như vậy được", Tô Nhu cuống đến mức phát khóc.

Nhưng bà ta coi như không nghe thấy.

Nhìn thái độ của bà ta thì chính là cắn chặt Lâm Chính không buông.

Tô Nhu nóng lòng muốn khuyên nhủ, nhưng đều vô ích.

"Tinh Vũ, về hãy làm công tác tư tưởng cho Lâm Chính! Mẹ biết cậu ta vẫn yêu Tiểu Nhu, nói với cậu ta rằng, nếu dám làm trái ý nhà họ Tô, thì sẽ bắt cậu ta ly hôn với Tiểu Nhu ngay lập tức, đến lúc đó cậu ta sẽ phải nghe lời".

"Vâng mẹ".

"Về đi".

Bà cụ Tô phẩy tay, chống gậy rời đi.

Tô Nhu đứng ngây người nhìn bóng lưng bà ta, hồn xiêu phách lạc...


Bình luận

Truyện đang đọc