NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Cùng với thuốc mới xuất hiện, cả nước bỗng sôi lên như chảo dầu. Khắp các nơi đều xuất hiện một lượng lớn những người bệnh gặp vấn đề. Tất cả đều là những người đã dùng qua thuốc mới của doanh nghiệp Lâm Thị, không có ngoại lệ. Tất cả đều xảy ra vấn đề. 

Có người đang đi trên đường bỗng dưng bị ngất. Có người đang đi làm đột nhiên ngã ra đất bất động. 

Nếu chỉ vậy thì vẫn còn tương đối an toàn. Có những người đang ở trên tầng cao hay là bên sông, hoặc đang lái xe, một khi bị ngất thì lập tức xảy ra tai nạn nguy hiểm đến tính mạng. 

Khắp các bệnh viện đều chật kín bệnh nhân. Các nhân viên y tế đều làm việc hết công suất. Thậm chí là điện thoại của hiệp hội Y học còn như muốn bị nổ tung. 

Lấy Giang Thành ra làm ví dụ, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ, thậm chí là các phòng khám thì đều chật kín người. 

Một sự hỗn loạn quy mô lớn như vậy gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ. Tất cả đều cảm thấy hoang mang. Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? 

Sau một ngày xử lý thì giờ tất cả đều tập trung mọi sự chú ý vào doanh nghiệp Lâm Thị. Dù là trên hay dưới thì cũng đều không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. 

Hầu như khắp nơi đều vang lên tiếng kêu la ai oán. Vô số người bắt đầu chửi rửa và chỉ trích nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết. 

Đương nhiên nhà họ Lâm chưa tới mức sụp đổ vì gia tộc vẫn còn rất mạnh. Lúc này nhà họ Lâm chắc chắn sẽ tận dụng các mối quan hệ, cử người đi làm công tác đối ngoại. Tất cả chỉ là vấn đề của tiền mà thôi. 

Hơn nữa với y thuật của nhà họ Lâm, nếu muốn chữa khỏi bệnh cho những người này thì cũng không thành vấn đề. 

Bọn họ chỉ là thần kinh xảy ra vấn đề, trở thành người thực vật chứ chưa tới mức mất mạng. Nếu như chữa đúng thì có thể hồi phục lại như thường. Nhà họ Lâm có thể nghiên cứu ra loại thuốc mới chữa cho bệnh này. Tới khi đó bán thuốc mới có khi không có được lợi nhuận nhưng cũng có thể ngăn chặn được tổn thất. 

Chuyện này chỉ khiến nhà họ Lâm bị tổn thất về tiền bạc và danh tiếng. Chứ Lâm Chính cũng không định dựa vào chuyện này để đánh sụp bọn họ. Anh muốn nhà họ Lâm nếu có chết thì chết trong chính tay của mình. 

Trong học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đứng trước một phòng bệnh, im lặng nhìn những người bệnh được tiếp nhận. 

“Thưa thầy, xe cứu thương chúng ta chuẩn bị khi nào sẽ xuất phát ạ? Giờ khắp nơi đều gọi điện hỏi chúng ta đã hành động chưa. Di chứng của loại thuốc này khủng khiếp quá, có thể nói không khác gì ôn dịch. Nếu như không chữa trị kịp thời thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo loạn. Một khi làm lớn chuyện thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp”, Hùng Trưởng Bạch bước tới nhìn Lâm Chính bằng vẻ sốt ruột. 

Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ và im lặng. 

“Thưa thầy”, Hùng Trưởng Bạch lại kêu lên. 

Thế nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm điện thoại. Hùng Trưởng Bạch cũng không biết là anh đang làm gì. 

Có lẽ tầm 5,6 phút sau, Lâm Chính mới ngẩng đầu khẽ nói: “Bây giờ, ra lệnh cho toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái trên khắp cả nước lập tức tham gia vào việc cấp cứu. Nhớ kỹ, nhất định phải trị khỏi cho từng người một. Tuyệt đối không được sơ suất”. 

Hùng Trưởng Bạch nghe thấy vậy bèn đứng thẳng người đáp lớn: “Dạ”. 

Nói xong, ông ta chạy ra ngoài. Một lúc sau, một lượng lớn xe cứu thương đã được điều động. Từng chiếc xe chạy khắp các con đường trên phố, đưa người bệnh tới Huyền Y Phái cứu chữa. 

Đồng thời đám anh hùng bàn phím được chuẩn bị từ trước cũng bắt đầu phát thông tin đi khắp nơi, nói cho người nhà của bệnh nhân biết rằng Huyền Y Phái có thể điều trị cho tất cả người bệnh ở các thành phố. 

Có rất nhiều người chưa từng nghe qua về Huyền Y Phái, nên đâu có tin. Huống hồ những tin đồn về những người vô lương tâm cũng nhiều, có rất nhiều người chỉ khịt mũi, chẳng bận tâm. 

Thế nhưng cũng có những người cố gắng mong có chút hi vọng. Họ không ngờ vừa thử đã có hiệu quả ngay. 

Những người đứng ra cứu chữa đều là đệ tử do Huyền Y Phái cử đi. Ngoài ra họ còn mời thêm cả những tình nguyện viên tham gia. 

Tại một điểm cứu chữa ở tỉnh Quảng Liễu. Vài người tình nguyện đang ngồi ở ghế, lướt điện thoại với vẻ nhàm chán. 

Điểm cứu chữa thường được dựng ở đường lớn hoặc bãi đỗ xe, còn đây là khu vực gần thành phố, dù không lớn nhưng giường bệnh và các thiết bị thiết yếu cũng được coi là có đầy đủ. 

Thế nhưng bọn họ cũng không tin lắm là ở đây có thể cứu được người. Bởi vì người trực ở điểm này chỉ là một thành niên tầm hơn hai mươi tuổi. Tuổi đời thậm chí còn nhỏ hơn cả một vài người tình nguyện viên ở đây. 

Người như vậy…có thể trị được bệnh sao? Bọn họ cảm thấy khó hiểu. 

“Này, mọi người nghe tin gì không? Phàm là những ai dùng loại thuốc mới đó thì giờ đều xong đời, tất cả đều liệt hết”, một tình nguyện viên cầm điện thoại và nói. 

“Chắc chắn là mọi người cũng nghe nói rồi. Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn ấy, giờ đang bùng nổ trên mạng. Số người đã lên tới mấy chục nghìn rồi, cả nước đâu đâu cũng có người bị”. 

“Chậc chậc…công ty này xong đời rồi. Chuyện này ảnh hưởng khiếp quá”. 

“Đâu chỉ có công ty đó mà còn liên quan tới nhiều thứ khác nữa, đợi xử lý xem sao”. 

Mấy người tình nguyện viên xì xầm nói chuyện. Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên. 

“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi ạ!” 

Tiếng hô thất thanh. Mấy người tình nguyện viên giật mình, nhìn thấy một người phụ nữ cõng một đứa bé đang chạy vào…

Bình luận

Truyện đang đọc