NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Lạc Bắc Minh đã quay về Giang Thành ngay trong đêm.

Từ lần trước Ninh Tiểu Uyển xảy ra chuyện, ông ấy đã nhận được cuộc gọi của Lạc Thiên.

Nhưng lúc đó ông ấy có chuyện quan trọng phải làm, không thể quay về ngay.

Lần này Tam Chi Đường xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy còn không về xử lý thì tình hình sẽ không dễ giải quyết.

Căn nhà của họ Lạc giống như căn nhà của họ Tô, đều có cảm giác vô cùng lâu đời cổ kính, giống như nhà cao cửa rộng niên đại bảy mươi, tám mươi.

Nhưng căn nhà của họ Lạc rõ ràng lớn hơn nhà họ Tô, dù là trang trí hay điêu khắc đều lộng lẫy hơn nhiều.

Lúc này, ở phòng khách của nhà họ Lạc.

Đèn đuốc sáng trưng.

Một ông lão tóc bạc trắng mặc áo thời Đường màu đỏ đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế thái sư phía trên cao.

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Trung đứng ở bên cạnh, cúi đầu đứng im, giống như bức tượng.

Nhìn thấy đội hình này, Lạc Thiên sợ hãi, vội cúi đầu xuống, bộ dạng như phạm phải lỗi lầm gì.

Đây là Lạc Bắc Minh sao?

Lâm Chính nhìn sang ông lão, trong lòng cực kỳ tò mò.

Lạc Bắc Minh là bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành hầu như ai ai cũng biết, không chỉ như vậy, ông ấy còn là bác sĩ Đông y nổi tiếng khắp Hoa Hạ.

Tam Chi Đường không chỉ có một ở Giang Thành này, mà là cả một dây chuyền trên khắp đất nước.

Ở Giang Thành chỉ là một y quán nhỏ mà thôi, là nơi mà Lạc Bắc Minh giao cho cháu gái mình rèn luyện.

“Ông nội”, Lạc Thiên thấp giọng gọi.

“Không sao chứ?”, đôi mắt mờ đục của ông lão nhìn Lạc Thiên, ánh mắt hiền từ.

Rõ ràng, ông ấy vẫn rất yêu thương đứa cháu gái này.

“Không sao… Những bệnh nhân đó đã hồi phục, chân tướng đã được điều tra rõ, Nghiêm Lãng cũng đã bị bắt, Tam Chi Đường chúng ta chỉ cần bồi thường cho bệnh nhân là được rồi…”, Lạc Thiên nói.

Lạc Bắc Minh khẽ gật đầu, sau đó nghiêng người nói: “Ngày mai đăng một bài thông báo, công bố chân tướng, để mọi người đều biết chuyện này”.

“Vâng thưa ông cụ”, chú Trung gật đầu.

Lạc Bắc Minh nhìn về phía Lâm Chính.

“Cậu là Lâm Chính?”.

“Xin chào thần y Lạc!”, Lâm Chính chắp tay chào.

“Thanh niên như cậu không tồi, tuổi còn trẻ mà có thiên phú như vậy rất hiếm có”, Lạc Bắc Minh gật gù.

Mặc dù trong lời nói không thiếu sự tán thưởng, nhưng chỉ nghe giọng nói thì rõ ràng rất lạnh nhạt.

Lâm Chính cũng không quan tâm.

“Cậu học từ ai?”, Lạc Bắc Minh lại hỏi.

“Cháu không có thầy”.

“Không có thầy? Sao có thể? Chẳng lẽ y thuật tinh thông của cậu là không thầy mà nên?”.

“Có thể nói như vậy.


Con người cháu khá thích đọc sách, hơn nữa đều là sách về Đông y, bình thường không có chuyện gì sẽ lấy vài cây thuốc hoặc kim châm cứu ra mày mò.

Nếu phải nói tới thầy thì có lẽ là thầy thuốc Đông y ở bên cạnh nhà cháu.

Dù sao khi ông ấy nhàn rỗi, ông ấy sẽ gọi cháu đứng cạnh xem ông ấy châm cứu”, Lâm Chính nói.

“Thế sao? Vậy cậu là người ở đâu?”.

“Bây giờ là người Giang Thành”.

“Bây giờ? Bố mẹ cậu đâu?”.

“Mẹ cháu? Ba năm trước đã qua đời, bố cháu… cũng mất rồi”, Lâm Chính bình thản nói.

Ở trong lòng anh, bố anh còn sống cũng chẳng khác đã chết.

“Tôi hiểu rồi, đúng là một đứa trẻ đáng thương”.

Lạc Bắc Minh gật đầu, nhưng giọng nói không nghe ra chút buồn thương nào.

Ông ta phất tay.

Chú Trung lấy một chiếc rương mật mã từ bên cạnh ra, sau đó đặt trước mặt Lâm Chính, đồng thời mở nó ra.

Trong rương mật mã chứa hàng xấp tiền.

Mùi tiền xộc vào mũi.

Lạc Thiên ngây ra.


Lâm Chính không đổi sắc mặt, trong mắt lóe lên tia sáng.

“Đây là cho cậu”, Lạc Bắc Minh cầm tách trà bên cạnh uống một ngụm.

“Không công không hưởng lộc, đang yên lành lại cho cháu nhiều tiền như vậy, sao cháu có thể nhận được?”.

“Tôi biết cậu không có công, cho nên số tiền này không phải thưởng cho cậu”, Lạc Bắc Minh thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, Lâm Chính lập tức nhíu mày.

Lúc này Lạc Thiên mới phản ứng lại, vội hét lên: “Ông nội”.

Nhưng cô ta còn chưa kịp hét xong, Lạc Bắc Minh đã giơ tay, ra hiệu cô ta đừng nói.

“Ông cụ có ý gì?”, Lâm Chính ung dung hỏi.

“Không có gì, chỉ là hi vọng ngày mai cậu đừng gây chuyện mà thôi”, Lạc Bắc Minh bình thản nói: “Nếu cậu đồng ý, số tiền này sẽ thuộc về cậu”.

“Gây chuyện?”, Lâm Chính dường như hiểu ra điều gì.

Lạc Bắc Minh im lặng một lúc, sau đó bình thản nói: “Ngày mai tôi sẽ mở họp báo, giải thích cho giới truyền thông và quần chúng sự cố điều trị ngày hôm nay”.


Bình luận

Truyện đang đọc