NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Sau khi nhà họ Tô sa sút, mấy đứa con của bà cụ Tô cũng tách ra, còn bà cụ thì vẫn sống ở căn nhà cũ của cả họ. Nghe nói giai đoạn này Tô Quảng luôn ở bên cạnh bà ta. 

Tô Thái sống ở khu ngoại ô cách khá xa. Là con trai cả nhà họ Tô, Tô Thái ngoài việc phải xử lý mọi chuyện thì cũng tự kinh doanh. Bởi vì trước đây toàn bộ tinh lực đều dồn vào nhà họ Tô nên việc buôn bán cá nhân ông ấy cũng không làm lớn. Sau khi nhà họ Tô sụp đổ, ông ta cũng dựa vào việc kinh doanh của mình để duy trì chi tiêu. 

Nhà của Tô Thái là một tòa nhà riêng biệt nên không có bảo vệ cũng không có tài sản nào khác. Lúc này, ngôi nhà bỗng trở nên huyên náo, người người rục rịch. Tô Thái sống ở tầng hai, ngoài cửa chất đầy vòng hoa cũng tiếng khóc thảm thiết vang khắp cả tầng lầu. 

“Con gái đáng thương của tôi. Số con khổ quá”. 

“Sao con lại làm bạn với kẻ tiện nhân như vậy chứ. Người ta hại con, hại cả nhà chúng ta rồi”. 

“Hu hu, trả lại con gái cho tôi, trả lại con gái cho tôi”. 

“Cả nhà Tô Thái chết không có đất chôn, trả lại con gái cho tô”". 

Tiếng khóc vang lên không ngớt. Hàng xóm ở lầu trên bắt đầu chỉ trỏ vào Tô Thái, những người đứng xem cũng nhiều lên. 

“Nhường đường, xin hãy nhường đường”. 

Lâm Chính chen qua đám đông, bước vào nhà Tô Thái. Cửa mở, có không ít người đứng bên trong. Rõ ràng là Tô Thái không định bế quan không gặp ai mà ông ta định làm cho ra nhẽ. 

Trong phòng, ngoài Tô Thái ra thì Tô Quảng cũng có mặt và có cả vài người bạn của Tô Thái nữa. Tô TIểu Khuynh được đưa ra ngoài. Cô bé là trẻ vị thành niên nên phải tránh những chuyện như thế này. 

Tô Dư và Tào Tiểu Kiều cũng về ngay khi Lâm Chính tới được môt lúc. Hai cô gái ngồi xuống ghế, trợn tròn mắt, run rẩy nhìn những thứ được bày trong phòng khách lúc này. 

Một cái xác nằm trên cáng, phủ khăn trắng. Đó chính là xác…của Thái Yến. Hai cô gái hoảng loạn, tưởng là mình đang nằm mơ. Mới hơn một ngày mà, sao bạn cùng phòng của họ đã nằm lạnh lẽo như thế kia nữa. Hơn nữa…thi thể của cô ta còn được các bạn khác đưa đến tận nhà mình để đòi lại công bằng. Tất cả mọi thứ giống như đang nằm mơ vậy…. 

“Họ Tô kia, các người hại chết con gái tôi. Nếu hôm nay các người không trả lại công bằng thì đừng hòng tôi tha cho các người”, lúc này một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo màu trắng xám trừng mắt quát Tô Thái. 

Người đàn ông này tự nhận mình là bố của Thái Yến, tên Thái Bình. Tâm trạng của ông ta vô cùng kích động, hai mắt đỏ hoe. 

“Ông Thái, chuyện tôi cũng đã biết rồi. Tôi cũng rất đau lòng, cũng hi vọng ông có thể kìm nén. Cái chết của con gái ông đợi điều tra rõ ràng đã. Cái chết của cô ấy, không liên quan gì tới con gái tôi. Hơn nữa sáng nay con gái tôi gọi điện nói sơ qua chuyện của tối qua. Hôm qua con gái tôi không hề uống rượu đã rời đi rồi, vậy nên cái chết của con gái ông sao có thể liên quan tới con gái tôi được chứ?”, Tô Thái nói. 

“Mẹ kiếp, không liên quan tới con gái của ông sao? Con gái tôi không biết uống rượu, nhưng con ông ép uống nên mới bị uống nhiều. Chính vì vậy con gái tôi mới gặp nạn. Vì vậy suy cho cùng thì con gái ông chính là hung thủ”, Thái Bình tức giận chửi rủa. 

Cả nhà họ Thái nghe thấy vậy thì càng khóc to hơn, tất cả đều chỉ vào Tô Dư và nói cô ta là hung thủ. 

Tô Dư hoàn toàn sững sờ. Lâm Chính cũng ngạc nhiên lắm. Anh bước tới, trầm giọng: “Ai nói với các người là Tô Dư bắt con gái các người uống rượu vậy?” 

Đây là cái bẫy rõ rành rành mà. 

“Lâm Chính”, hai mắt Tô Dư sáng lên. Cô ta vui mừng ra mặt. 

“Lâm Chính?”, Tô Thái khẽ chau mày 

“Lâm Chính, sao con lại tới rồi?”, Tô Quảng ngạc nhiên. 

“Bác cả, bố vợ, Tô Nhu gọi điện cho con, bảo con tới”, Lâm Chính nói. 

“Tôi nghe nói buổi tiệc tối qua cậu cũng đi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” 

Lâm Chính lập tức thuật lại sự việc xảy ra tối ngày hôm qua. Tô Thái nghe thấy vậy bèn hừ giọng: “Ông Thái, chuyện gì cũng cần có chứng cứ. Nếu như ông có chứng cứ thì lấy ra đây. Còn nếu không thì ông lập tức rời khỏi nhà tôi, không tôi sẽ báo cảnh sát đấy”. 

“Chứng cứ không có nhưng nhân chứng thì có”, Thái Bình cười lạnh lùng. Cô nhà họ Tô nín thở. 

“Nhân chứng là ai?” 

“Là bạn học của mấy đứa?”. 

“Cái gì?”, Tô Dư và Tào Tiểu Kiều nghe như sét đánh ngang tai. Họ tưởng mình nghe nhầm. 

“Tô Thái, hôm nay tôi tới đây để xem thái độ của các người, nếu như thái độ tốt, thương lượng đạt thì tôi sẽ chấp nhận. Còn thái độ ác liệt, vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa. Tôi nói cho các người biết, những học sinh này đã đồng ý giúp tôi đòi lại công bằng cho Tiểu Yến rồi. Nếu như ra tới tòa thì bọn họ cũng đồng ý đứng ra làm chứng luôn. Tuy nhiên tôi cũng không phải loại vô tình. Dù sao con ông và con tôi cũng là bạn, chúng tôi cũng sẽ cho các người cơ hội. Trong tuần này, các người có thể gom được ba triệu tệ bồi thường đưa tới nhà tôi thì chuyện này coi như xong. Nếu không thì đợi mà ra hầu tòa đi”. 

Thái Bình tức giận, phất tay ra lệnh cho người nhà họ Thái rời đi. Tô Thái vội vàng đuổi theo: “Ông Thái, ông Thái…” 

Thế nhưng nhà họ Thái không buồn quan tâm. Một lúc sau, người nhà họ Thái rời đi hết. Tô Thái tối sầm mặt quay trở lại nhà. 

“Không thể nào…tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?”, Tô Dư với hai mắt trống rỗng, run rẩy lên tiếng. 

“Có lẽ là do đạo diễn Đổng giật giây rồi... ông ta muốn báo thù chúng ta…”, Tào Tiểu Kiều nói bằng vẻ mặt trắng bệch. 

“Bố…chúng ta phải làm sao? Bọn con vô tội”, Tô Dư khóc dở mếu dở. 

“Đừng sốt ruột, bố…bố sẽ nghĩ cách”, Tô Thái nói giọng khàn khàn. 

Nhưng…ba triệu tệ…Họ có bán nhà thì cũng chưa chắc gom được từng đó tiền. Tô Thái chau mày. Lâm Chính thấy việc này là do đạo diễn Đổng cố tình gây ra cho Tào Tiểu Kiều và Tô Dư. 

Bởi vì người chuốc rượu thực sự là đạo diễn Đổng. Mặc dù Thái Yến bị chết là chuyện ngoài ý muốn nhưng nếu truy cứu ra thì đạo diễn Đổng sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Như vậy ông ta sẽ phải trả một khoản tiền bồi thường lớn cho gia đình nạn nhân. 

Đạo diễn Đổng không quan tâm lắm về tiền bạc nhưng nếu ông ta phải bồi thường thật thì tổn thất không phải về tiền mà là thể diện của ông ta. Truyền thông lại săn tin ghê gớm, một khi đẻ lộ ra thì có lẽ bên công an sẽ tiến hành điều tra toàn bộ sự tình của buổi tiệc đó. Như vậy danh tiếng của ông ta coi như đổ bỏ hết. 

Không một nhân vật của công chúng nào muốn phải chịu chuyện này. Vì vậy, ông ta phải để Tô Dư một mình khánh trách nhiệm, ông ta trở thành người ngoài cuộc. 

Lâm Chính đanh mắt, cảm thấy lão hồ ly này thật ghê gớm. Đúng lúc này một bàn tay túm lấy áo anh, giật mạnh. 

Lâm Chính không để ý, bèn loạng choạng suýt ngã. Anh quay lại nhìn thì thấy một khuôn mặt tức giận đang nhìn mình. 

“Đều là do cậu, cái thứ chó má này! Đều do cậu hại con gái tôi. Cậu còn dám vác mặt tới à?”, tiếng thét the thé vang lên, sau đó là một bài tay vồ về phía mặt Lâm Chính.

Bình luận

Truyện đang đọc