NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính luôn tưởng thái độ của nhà họ Lâm đối với tập đoàn Dương Hoa là muốn lôi kéo tập đoàn về cùng phe. 

Nhưng giờ xem ra anh đã lầm. Một sự nhầm lẫn quá lớn. Lầm hoàn toàn. 

Từ đầu tới cuối nhà họ Lâm không chỉ đơn giản muốn lôi kéo thần y Lâm mà mục tiêu của họ là muốn nuốt trọn Dương Hoa. 

Có lẽ trong mắt họ, Dương Hoa ở Giang Thành chẳng là gì. Bởi vì tập đoàn Dương Hoa mới chỉ phát triển được trong một thời gian ngắn. 

Nếu không phải có hai phương thuốc thần kỳ kia cộng thêm với việc hợp tác với Trịnh Nam Thiên thì có lẽ Dương Hoa chưa thể đạt tới được quy mô như ngày hôm nay. 

Những thành tích kinh người của tập đoàn cũng chẳng là gì trong mắt nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm cũng chẳng muốn vòng vo gì với tập đoàn. Nếu như thần y Lâm ra mặt và có ý hợp tác với họ thì có lẽ đã không xảy ra chuyện của Triệu Thiên. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thần y Lâm phải chịu khuất phục nhà họ Lâm. 

Nhưng lúc này thần y Lâm đã trở thành cái gai trong mắt họ. Thế nên bọn họ mới có hành động như vậy. Không chỉ vì muốn nuốt gọn tập đoàn Dương Hoa mà còn muốn uy hiếp cả thần y Lâm nữa. 

Bọn họ cũng chẳng lo về Triệu Thiên. Điều họ quan tâm là không biết rốt cuộc thần y Lâm có nhận ra thủ đoạn của họ hay không. 

Lâm Chính tối sầm mặt, ngồi trong phòng làm việc. Triệu Thiên đã bị Mã Hải đưa đi. Còn đám người Tiểu Thu thì bị đuổi việc. 

Cung Hỉ Vân nhận được tin của Mã Hải. Dù Lâm Chính chưa có động thái gì nhưng chắc Mã Hải cũng sẽ không tha cho bọn họ. 

Đám người này có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Giang Thành. Khoảng nửa tiếng sau, Mã Hải quay trở lại phòng làm việc. 

“Chủ tịch Lâm, Triệu Thiên đã được xử lý theo yêu cầu của cậu rồi. Quả nhiên người nhà họ Lâm chỉ để lại một người ở Giang Thành. Những người khác đã quay về Yên Kinh cả. Xem ra họ quyết tâm ép chúng ta đưa phương thuốc mới ra hơn nữa sẽ tung ra thị trường sớm”, Mã Hải đanh mặt nói. 

“Tôi không quan tâm thuốc mới được ai tung ra. Tôi quan tâm tới thái độ”, Lâm Chính gõ tay xuống bàn, nhìn chăm chăm ông ta. 

Mã Hải tái mặt, nói nhỏ: “Chủ tịch Lâm…tôi…tôi không có gì để nói. Tôi chấp nhận mọi hình thức trừng phạt…” 

“Mã Hải, tôi yên tâm giao công ty cho ông, đó là vì tin tưởng ông hoàn toàn. Có thể đôi khi ông làm không tốt, nhưng trong mắt tôi như vậy là đủ rồi. Bởi vì bất kỳ ai thì cũng không thể nào hoàn hảo được. Lần này ông khiến tôi thấy thất vọng. Nếu đối thủ là nhà họ Lâm thì dù là ông cũng không chống lại được. Vì vậy tôi không trách ông”, Lâm Chính nói. 

“Cảm ơn chủ tịch Lâm”, Mã Hải thở dài. 

Thực ra ông ta cũng thấy khó chịu lắm. Giống như Lâm Chính tin ông ta thì ông ta cũng rất tin tưởng Triệu Thiên. Nhưng Triệu Thiên lại là kẻ phản bội. Cảm giác bị người khác phản bội cực kỳ khó chịu. 

“Có điều chủ tịch Lâm, Triệu Thiên đã có lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Mặc dù Triệu Thiên đã hứa như vậy nhưng tôi sợ có khi hắn lật mặt. Thực tế hắn vẫn nghiêng về nhà họ Lâm. Nhỡ hắn lại phản bội cậu thì phải làm sao?”, Mã Hải chần chừ nhưng vẫn lên tiếng. 

“Vậy tôi nói cho ông biết nhé, Triệu Thiên chắc chắn sẽ phản bội tôi thôi”, Lâm Chính nói. 

“Cậu chắc chắn như vậy sao?” 

“Đúng vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, Triệu Thiên không tin tôi, cảm thấy tôi sẽ thực hiện lời hứa hôm nay nên sẽ nói ra mọi chuyện, hơn nữa còn xin nhà họ Lâm cho hắn rời khỏi Giang Thành!” 

“Vậy mà cậu còn để hắn đi tiếp xúc với nhà họ Lâm sao? Cậu…cậu chẳng phải là đang cho hắn cơ hội à?”, Mã Hải cuống lên. 

Thế nhưng Lâm Chính chỉ để lộ ánh mắt lạnh như băng: “Có đôi khi, cơ hội không phải dựa vào người khác mà là dựa vào chính mình”. 

Mã Hải giật mình, rõ ràng là không hiểu. Đúng lúc này. Reng reng… 

Tiếng điện thoại vang lên. Lâm Chính cầm máy lên nghe. 

“Chủ tịch Lâm, Triệu Thiên gặp người nhà họ Lâm rồi”, đầu dây bên kia là giọng của Cung Hỉ Vân. 

“Tùy cơ ứng biến đi”. 

Lâm Chính tắt máy, nhắm mà dưỡng thần. Mã Hải vẫn cảm thấy hoang mang, không biết là Lâm Chính muốn làm gì. 

“Chủ tịch Lâm, giờ chúng ta cần phải làm gì?” 

“Không phải làm gì cả, 

“Đợi người nhà họ Lâm tới đi?” 

Mã Hải giật mình. Thế nhưng Lâm Chính không nói gì nữa. 

Lúc này, trước cửa một khách sạn ở Giang Thành, Triệu Thiên đang đi đi lại lại với vẻ lo lắng. 

Triệu Thiên cứ không ngừng nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Nhưng đợi cả nửa tiếng mà vẫn không thấy người mình cần gặp. Cũng không biết là mất bao lâu mới có âm thanh vang lên bên tại Triệu Thiên. 

“Sao mà nóng vội thế? Sự việc bị bại lộ rồi à?’ 

Nghe thấy giọng nói, Triệu Thiên mừng lắm, vội quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo gió đang đứng bên cạnh. 

“Xin hãy cứu tôi Lâm Tung. Xin hãy cứu tôi”, Triệu Thiên giống như túm được sao cứu tinh, vội vàng chộp lấy áo người đàn ông và nói với vẻ đầy kích động.

Bình luận

Truyện đang đọc