NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Ba ông lão đứng yên tại chỗ. 

Trịnh Nam Thiên ngồi trên ghế, sắc mặt vô cùng âm trầm. 

Bốn người có chút không phản ứng kịp. 

"Tiểu Triệu, chuyện này là sao?". 

Trịnh Nam Thiên trầm giọng quát hỏi. 

"Tôi… tôi không biết thưa thủ trưởng…", Tiểu Triệu muốn khóc mà không có nước mắt. 

"Sao cậu Tiểu Lâm này lại liên quan đến sản xuất thuốc giả và lừa đảo doanh nghiệp chứ?", Phương Hồng cau mày nói. 

"Nếu cậu ấy bán thuốc giả, thì các tổ chức quốc tế không thể thừa nhận hai loại thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa được, e rằng trong chuyện này có vấn đề", Công Dư Lỗi trầm giọng nói. 

Ông ta là người của Viện Khoa học, đương nhiên rất quan tâm đến chuyện này, gần đây ông ta cũng chú ý hơn đến tập đoàn Dương Hoa. Theo ông ta thấy, tập đoàn Dương Hoa không hề có động cơ để chế tạo thuốc giả, dù sao… thuốc mới của bọn họ quả thực có hiệu quả, được rất nhiều bên công nhận, thậm chí Lâm Chính còn có hai phương thuốc hoàn toàn khác nhau. 

Thuốc giả? Rõ ràng bọn họ có thể làm thuốc thật, tại sao phải làm thuốc giả chứ? 

Từ phương thuốc Lâm Chính đưa ra, thì anh là một người có thực tài! Tuyệt đối không phải hạng lừa đảo giang hồ! 

"Xem ra trong chuyện này có ẩn tình!". 

Thiếu Thu bình thản nói. 

"Hừ!". 

Trịnh Nam Thiên đập bàn, trầm giọng nói: "Tiểu Triệu!". 

"Thủ trưởng!". 

"Bảo Châu Cương đi điều tra cho tôi, trong vòng một tiếng, tôi muốn biết ngọn ngành đầu đuôi!". 

"Rõ!". 

Tiểu Triệu chạy đi. 

Mấy người lại ngồi chờ, không còn tâm trạng ăn cơm uống rượu nữa. 

Một tiếng sau, một người đàn ông chột một mắt, mặt đầy râu bước vào. 

"Tướng quân!". 

"Rốt cuộc là có chuyện gì?", Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi. 

Người đàn ông cúi đầu nói hết những tin tức mình điều tra được ra. 

Săc mặt của bốn ông lão lập tức trở nên vô cùng âm trầm. 

"Khốn nạn! Khốn nạn! Ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật mà lại xảy ra chuyện như vậy sao? Trịnh Nam Thiên, ông ở Giang Thành ba năm mà Giang Thành trở nên thế này à?", Thiếu Thu tức đến nỗi cả người run rẩy, chỉ vào mặt Trịnh Nam Thiên mắng. 

"Không ngờ lại có cả chuyện như vậy, có còn vương pháp không? Một lũ khốn kiếp! Ăn gan hùm mật báo chắc?", Công Dư Lỗi cũng rất tức giận. 

Sắc mặt Phương Hồng u ám, không nói lời nào. 

Trịnh Nam Thiên thì cả người run rẩy, bàn tay siết chặt tay vịn, đến mức tay vịn suýt bị ông ta bóp nát. 

Tuy ông ta đang chữa bệnh, nhưng không có nghĩa là ông ta không tồn tại. 

Chiến thần trong quân ở Giang Thành mấy năm, mà Giang Thành còn xảy ra chuyện như vậy. Nếu đồn ra ngoài thì mặt mũi ông ta biết để đâu? 

"Ông Trịnh, tôi thấy ông dưỡng bệnh ở đây mấy năm, cũng càng ngày càng vô dụng rồi, đầu trâu mặt ngựa gì cũng dám giỡn mặt! Ông cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này để tôi giải quyết! Ông không có bản lĩnh nhưng tôi có! Tôi không thể trơ mắt nhìn một hạt giống tốt bị vùi dập như vậy được!", Công Dư Lỗi trầm giọng nói. 

"Vớ vẩn, ông là cái thá gì hả? Đến lượt ông dạy dỗ tôi ở đây sao?", Trịnh Nam Thiên ngoạc miệng ra chửi. 

"Ông làm không nên hồn, lại còn không cho chúng tôi nhúng tay?". 

"Không nên hồn cái đầu ông ấy! Tôi nói cho các ông biết, chọc giận tôi thì bây giờ tôi sẽ cho biết tay!". 

"Ông…" 

"Các ông cứ đứng đó nhìn đi, ai dám ra tay thì không xong với tôi đâu!". 

Trịnh Nam Thiên hét, sau đó trừng mắt nói với Tiểu Triệu: "Cậu đi gọi thằng súc sinh Thái Văn Nông kia đến đây, bảo với cậu ta là trong vòng nửa tiếng không có mặt ở đây, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu ta". 

"Hả? Việc này… thủ trưởng, bây… bây giờ ông ấy đang làm việc, muốn mời ông ấy đến, vẫn nên… vẫn nên gọi điện thoại trước thì hơn…", Tiểu Triệu toàn thân run rẩy, nói. 

"Gọi điện thoại cái đầu cậu ấy! Bao nhiêu năm nay tôi gặp cậu ta có lần nào gọi điện thoại không? Mau đi gọi đi!", Trịnh Nam Thiên tức đến nỗi đứng bật dậy khỏi ghế. 

Tiểu Triệu đầy vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng đi mời. 

Cũng may đồng chí ở Bộ quen biết Tiểu Triệu, cũng không làm khó anh ta. 

Thái Văn Nông nhanh chóng nhận được tin, ba chân bốn cẳng lái xe đến viện dưỡng lão ở ngoại ô. 

"Lão thủ trưởng!". 

Thái Văn Nông mặc đồng phục, đứng thẳng tắp chào hỏi Trịnh Nam Thiên. 

Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Cấp trên đã nghiên cứu điều chế ra một lô thuốc mới, chuẩn bị đưa vào sử dụng. Có lô thuốc mới này, thì điều kiện sức khỏe của người của chúng ta sẽ được nâng cao rất nhiều, khiến năng lực sinh tồn của bọn họ tăng mạnh…" 

"Thật sao?", Thái Văn Nông mừng rỡ. 

"Viện trưởng Công cũng ở đây, tôi có thể lừa cậu sao? Xét duyệt thông qua, thì sẽ có thông báo gửi xuống. Đến lúc đó văn kiện được phê chuẩn, thuốc mới sẽ đưa vào sản xuất", Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói. 

"Thế thì tốt quá! Lão thủ trưởng, ông không biết đấy thôi, dạo này mấy tên bên ngoài kia càng ngày càng vênh váo, lần nào chúng ta hành động cũng tổn thất nặng nề. Nếu thuốc này quả thực công hiệu như vậy, thì chúng ta có thể nói là như hổ mọc thêm cánh", Thái Văn Nông cười nói. 

"Vậy sao? Chỉ đáng tiếc thuốc này có lẽ phải kéo dài thời gian đưa vào sử dụng rồi", Trịnh Nam Thiên mặt không cảm xúc nói. 

"Tại sao?", nụ cười của Thái Văn Nông cứng đờ. 

"Bởi vì nhà máy chúng ta dùng để sản xuất thuốc mới vừa bị người ta niêm phong rồi!", Trịnh Nam Thiên ném một tập văn kiện xuống trước mặt Thái Văn Nông. 

Thái Văn Nông lập tức sửng sốt, bước tới đọc. 

Một lát sau, sắc mặt ông ta đen như đít nồi. 

"Lão thủ trưởng, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi đảm bảo sẽ không khiến ông thất vọng! Nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Giang Thành!", Thái Văn Nông gầm lên. 

"Dựa cả vào cậu đấy! Làm không tốt, thì sau này đừng nói là được Trịnh Nam Thiên tôi dạy dỗ! Tôi không còn mặt mũi nào!", Trịnh Nam Thiên kích động kêu lên. 

Thái Văn Nông run lên bần bật, ông ta biết lần này lão thủ trưởng đã thực sự nổi giận, gật đầu lia lịa: "Vâng!". 

Rời khỏi viện dưỡng lão, sắc mặt Thái Văn Nông vô cùng u ám. 

"Thủ trưởng, lão thủ trưởng nói gì vậy?", cảnh vệ viên ở bên cạnh dè dặt hỏi. 

"Nói với cậu cậu cũng không hiểu, lập tức gọi đội 1, đội 2, đội 3 xuất quân cho tôi. Lập tức bao vây câu lạc bộ Nam Loan, bắt người tên Xương Bá lại cho tôi!". 

"Thủ trưởng, bắt ông ta làm gì vậy?". 

"Ông ta phạm tội!". 

"Phạm tội gì vậy ạ?". 

"Bán nước!". 

Thái Văn Nông trừng mắt nhìn cậu ta, rồi chui vào xe. 

Cậu cảnh vệ viên kia cả người run rẩy, cũng vội vàng lên xe. 

Một lát sau, từng chiếc xe bọc thép màu xanh lá lái từ ngoại ô Giang Thành vào trung tâm thành phố… 

Câu lạc bộ Nam Loan. 

Xương Bá đang ngồi trước một chiếc bàn gỗ đàn ăn cơm. 

Một người phụ nữ ăn mặc hở hang rót ly rượu vang cho ông ta. 

"Xương Bá!". 

Một chàng trai trẻ bước vào. 

"Tiểu Ngô à!". 

Xương Bá nuốt miếng thịt bò trong miệng vào bụng, sau đó lau miệng, cười nói: "Thế nào? Phương Thị Dân bắt đầu chưa?". 

"Tòa án đã gửi trát cho tập đoàn Dương Hoa, chiều nay sẽ mở phiên tòa, không cho tập đoàn Dương Hoa cơ hội để thở luôn! Bây giờ đám Khang Gia Hào đang bận vắt chân lên cổ, tập đoàn Dương Hoa không có phần thắng đâu", cậu thanh niên tên Tiểu Ngô cười đáp. 

"Tốt! Tốt lắm! Dương Hoa mà đổ, con mụ Cung Hỉ Vân kia sẽ mất chỗ dựa, có thể là đối thủ của tôi chắc? Tôi sẽ mượn danh nghĩa của Khổ Long triệu tập đàn em của cậu ta lại, rồi phản công Cung Hỉ Vân, chắc chắn cô ta sẽ không đỡ được. Đến lúc đó, cả Giang Thành sẽ là thiên hạ của tôi, ha ha ha…", Xương Bá cười nói. 

"Chúc mừng Xương Bá", Tiểu Ngô cười nói. 

"Chung vui, chung vui! Tiểu Ngô, tôi cũng nhiều tuổi rồi, tương lai của Giang Thành vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi như các cậu. Làm việc cho tốt, sau này gánh nặng của tôi vẫn phải giao vào tay cậu", Xương Bá cười nói. 

"Vâng", Tiểu Ngô gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ âm độc. 

Lão già chết tiệt, chờ ông đoạt được Giang Thành, tôi sẽ tìm cơ hội xử lý ông. 

Tiểu Ngô là con trai nuôi của Xương Bá, Xương Bá không thể có con, liền bồi dưỡng Tiểu Ngô. Chỉ có điều, tuy Xương Bá không thể có con, nhưng sức khỏe rất tốt, nhìn dáng vẻ này thì ít nhất phải sống được 20 năm nữa. 

20 năm! Tiểu Ngô đợi không nổi! 

Đúng lúc Tiểu Ngô đang suy tính giải quyết lão già này thế nào, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo và ồn ào. 

"Có chuyện gì vậy?". 

Xương Bá cau mày, hét lên. 

Nhưng còn chưa thấy đàn em chạy vào thông báo. 

Rầm! 

Cánh cửa bị đạp ra, sau đó rất nhiều người mặc đồng phục tràn vào phòng, bao vây chặt đám người Xương Bá, từng họng súng đen ngòm chĩa vào Tiểu Ngô và Xương Bá. 

Người phụ nữ sợ đến mức hét lên ầm ĩ. 

Xương Bá và Tiểu Ngô vội vàng giơ tay, cả hai người đều ngơ ngác. 

Có chuyện gì thế này? 

Hai người họ đã bao giờ thấy thế trận như thế này chứ… 

"Ai là Xương Bá?". 

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục, vẻ mặt cương nghị bước tới. 

"Tôi… là tôi… Đồng chí, có chuyện gì vậy?", Xương Bá run rẩy hỏi. 

Nhưng người kia không trả lời, chỉ vung tay lên: "Đưa đi!". 

"Rõ!". 

Hai người tiến tới, áp giải Xương Bá và Tiểu Ngô đi…

Bình luận

Truyện đang đọc