NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Trương Thanh Hằng không tin nổi nhìn Lâm Chính. 

“Chuyện… Chuyện này là cậu làm sao?”, Tô Bắc run rẩy hỏi. 

“Sao có thể?”, Tô Trân vội vàng hét lên: “Chuyện này không có liên quan gì đến Lâm Chính, ông Tiêu cũng chỉ đi một lát rồi về, anh đừng làm quá!”. 

“Nói… Nói cũng đúng!”, Tô Bắc thở hổn hển, sắc mặt khôi phục lại được một chút. 

Nhưng một giây sau, Lâm Chính lại lên tiếng. 

“Đúng là tôi làm đấy!”. 

Dứt lời, Tô Bắc và Trương Thanh Hằng đều kinh hãi, tim sắp nhảy ra ngoài. 

“Tôi… Tôi không tin! Tôi không tin!”. 

Tô Bắc run rẩy hét lên. 

Tô Trân hét lên liên tục với giọng chói tai: “Nói dối, quỷ mới tin cậu, cậu đang nói dối!”. 

Lâm Chính lắc đầu, lười giải thích. 

“Mau nhìn kìa, đó là ai?”. 

Lúc này, tiếng hô hào vang lên. 

Ánh mắt tất cả mọi người đều bị thu hút sang. 

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, một nhóm người mặc áo vest xách cặp tài liệu đi tới. 

Những người này chỉnh tề đi theo nhịp điệu, ai cũng có vẻ mặt nghiêm túc, đeo kính có tròng màu vàng, trông oai hùng hiên ngang, khí thế mạnh mẽ. 

Nhìn thấy những người đó, Trương Thanh Hằng lập tức mừng rỡ. 

Phóng viên chụp ảnh liên tục. 

Nhiều người dân tò mò, cho đến khi có người hét lên. 

“Đó là Đoàn luật sư Phương Thị Dân ở Yên Kinh đến đây!”. 

Tiếng nói đó giống như tiếng sấm bùng nổ. 

Cả hiện trường lập tức sôi sục. 

“Cái gì? Đoàn luật sư Phương Thị Dân đến rồi à?”. 

“Trời ạ, chẳng lẽ lần này đối đầu với Tập đoàn Dương Hoa là Đoàn luật sư Phương Thị Dân?”. 

“Đó là một trong ba đoàn luật sư lớn ở Yên Kinh, đoàn đội luật sư giỏi nhất trong nước đấy!”. 

“Tỉ lệ thắng kiện của bọn họ cao tới 95%!”. 

Tiếng hò hét nối tiếp nhau vang lên, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn những người đó. 

“Nhìn thấy chưa? Họ Lâm kia! Các người thua rồi! Các người thua rồi!”, Tô Trân chỉ vào mũi Lâm Chính, hét lên. 

“Cậu có Khang Gia Hào đúng là không tồi, nhưng so sánh với đoàn luật sư ở Yên Kinh tới đây, Khang Gia Hào quả thật quá non tay”, Tô Bắc bình tĩnh lại, cười nhạt. 

Trương Thanh Hằng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Lâm Chính. Anh ta muốn xem xem lúc này Chủ tịch Lâm sẽ có vẻ mặt thế nào. 

Chỉ là… Lâm Chính có vẻ rất bình tĩnh. 

“Sao? Cậu cảm thấy Khang Gia Hào có thể thắng à?”, Trương Thanh Hằng không kìm được hỏi. 

“Tôi tin vụ kiện này sẽ không tiến hành nữa, Lạc Bắc Minh sẽ rút đơn kiện”, Lâm Chính nói. 

Anh vừa nói xong, mọi người lại ồ lên. 

Phương Thị Dân đang định đi vào tòa án lập tức dừng bước, nhìn về phía Lâm Chính. 

“Đây là Chủ tịch Lâm? Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Chẳng lẽ Lạc Bắc Minh bị các người mua chuộc rồi?”, Phương Thị Dân hỏi. 

“Mấy hôm nay tôi không tiếp xúc gì với Lạc Bắc Minh, cũng không liên lạc với ông ta. Tôi thậm chí còn không biết rốt cuộc ông ta có bằng chứng gì có thể chứng minh phương thuốc của tôi là ăn cắp từ Tam Chi Đường bọn họ”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Vậy thì vì sao cậu lại nói như vậy?”, Phương Thị Dân hơi tức giận hỏi. 

“Lý do rất đơn giản, bởi vì ông sẽ không vào cánh cửa này!”, Lâm Chính nói. 

Anh vừa nói xong, những người nghiêm túc trong đoàn luật sư đều không nhịn được, cười thành tiếng. 

“Ăn bậy nói càn à?”. 

Không vào cánh cửa này? 

Ai cũng biết Phương Thị Dân nghiêm khắc như thế nào, vả lại lời hứa ông ta đáng giá ngàn vàng. 

Lần này ông ta đã đồng ý sẽ giúp Lạc Bắc Minh thắng kiện, sao có thể lâm trận chạy trốn? Như thế sẽ gây ra cú sốc rất nghiêm trọng cho danh dự của ông ta. 

Ông ta vô cùng chú trọng đến danh dự của mình! 

“Hừ, nếu cậu đã nói vậy thì được thôi, bây giờ tôi đi vào cho cậu xem!”, Phương Thị Dân bị kích động, giận quá mà cười. 

Người xung quanh đều cười nhạo không ngớt. 

Lâm Chính không nói gì. 

Phương Thị Dân xách cặp tài liệu đi thẳng đến cửa. 

Khi Phương Thị Dân sắp bước vào cửa… 

Nơi túi quần Phương Thị Dân đột nhiên rung lên. 

Điện thoại sao? 

Mọi người đều kinh ngạc. 

“Luật sư Phương!”, người ở phía sau cẩn thận nhắc nhở. 

Sắc mặt của Phương Thị Dân cũng mất tự nhiên, nhưng ông ta hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, buồn bực nói: “Không nghe, bây giờ tôi không nghe điện thoại của ai cả! Xong vụ kiện rồi hãy nói!”. 

Nói xong, ông ta bước vào trong. 

Mấy người phía Trương Thanh Hằng đều thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng khi Phương Thị Dân cất bước, một tiếng quát giận dữ chợt vang lên từ phía sau. 

“Thị Dân! Con đứng lại cho bố!”. 

Vừa nghe vậy, Phương Thị Dân rùng mình, quay đầu lại thì thấy một ông lão đang bước xuống khỏi xe, tức giận bước nhanh về phía ông ta. 

Phương Thị Dân kinh hoảng, hô lên thất thanh: “Bố!”. 

“Cái gì?”. 

Người đứng trước cửa đều tròn mắt ngạc nhiên…

Bình luận

Truyện đang đọc