NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tần Bách Tùng vừa mới rời đi chưa được bao lâu đã lại phải tức tốc quay lại phòng làm việc. Ông ta đưa số điện thoại cho Lâm Chính. Anh ngay lập tức bấm số. 

“A lô, ai vậy?”, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vang lên. Bởi vì đối phương dùng điện thoại cổ xưa nên chất lượng âm thanh cũng không được tốt lắm. 

“Bà có phải là dược vương của tỉnh Hoài Thiên không?” 

“Người thanh niên, cậu là ai vậy?”, dược vương nghi ngờ hỏi. Bà ấy cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Có ai gọi điện mà không tỏ ra cung kính với bà ấy đâu. Sao người này lại chẳng tỏ ra khách khí chút nào vậy? 

Một giây sau, Lâm Chính nói ra ba từ: “Thần y Lâm”. 

Dược vương nghe thấy vậy thì sững sờ mất ba giây, sau đó thở dài với vẻ bất lực: “Xem ra có nhiều người thích lo chuyện bao đồng quá nên đã nói cho cậu biết chuyện của Liễu Như Thi rồi chứ gì”. 

Rõ ràng là bà ấy đã đoán ra được lý do Lâm Chính gọi điện tới. Đối với thần y Lâm, dược vương không dám ra oai. 

“Tại sao Liễu Như Thi lại tới nhà họ Ứng? Tiền bối dược vương, bà có thể trả lời tôi được không?”, Lâm Chính hỏi. 

“Thần y Lâm. Đây là chuyện của chúng tôi. Hi vọng cậu không can thiệp vào. Phải làm thế nào, làm ra sao, chúng tôi sẽ tự xử lý. Huyền Y Phái của cậu gần đây danh tiếng nổi như cồn, gây chấn động cả giới Đông y khiến tôi cảm thấy vui cho cậu, còn về việc của Như Thi, đó là quyết định của con bé. Hi vọng cậu sẽ không hỏi nữa”, nói xong bà cụ bèn tắt máy. 

Bà ấy căn bản không để cho Lâm Chính có cơ hội hỏi thêm. Lâm Chính lạnh mặt, lập tức gọi thêm mấy cuộc. Nhưng lần này dược vương sống chết cũng không nghe máy. 

“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng không biết phải làm sao. 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hùng Trưởng Bạch không nhịn được nữa bèn lên tiếng. 

Lâm Chính đanh mắt, trầm ngâm một hồi lâu rồi ngẩng đầu nói: “Gọi điện cho Mã Hải, bảo ông ấy sắp xếp máy bay, lập tức tới Sùng Tông Giáo”. 

“Dạ”. 

Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức chạy ra ngoài. Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lạc Thiên. 

Gần đây Lâm Chính bận tới mức đầu tắt mặt tối, không có thời gian tới y quán. Có điều Lạc Thiên cũng biết Lâm Chính bận rộn. Dù sao thì cô ấy biết thân phận của Lâm Chính, cũng biết những sự việc gần đây của Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa nên cũng không dám làm phiền anh. 

Lúc nhận được điện thoại của Lâm Chính, Lạc Thiên kích động lắm. Lập tức ấn nút nghe ngay và hào hứng nói: “Đại thần y, sao thế? Bữa nay lại có thời gian gọi điện cho tôi cơ à?” 

“Xin lỗi Lạc Thiên, lâu rồi không gọi điện cho cô”, Lâm Chính dịu giọng đi nhiều. Anh nói với vẻ bất lực. 

“Ây da, không cần xin lỗi. Tôi ngày nào chẳng lên mạng lướt tin. Mọi người đều biết cả mà. Có ai mà không biết tập đoàn Dương Hoa có một thần y Lâm vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền lại có y thuật cao siêu đâu cơ chứ. Anh không thấy chứ fan trên mạng của anh lên tới hàng trăm nghìn người rồi đấy. Cứ với tình hình này thì anh sắp thành nhân vật của năm rồi đây. Trong nước có không biết bao nhiêu cô nàng mê anh đâu”, Lạc Thiên nói bằng giọng châm biếm. 

Lâm Chính cười khổ: “Được rồi Lạc Thiên, giờ không phải là lúc nói mấy chuyện đó đâu. Cô có số điện thoại của Khải Tố không? Có thì gửi cho tôi”. 

“Khải Tố sao?”, Lạc Thiên tái mặt, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: “Lâm Chính, anh cần số điện thoại của bà ta làm gì?” 

Lạc Thiên rất không thích nhắc tới người này. Bởi vì mọi chuyện liên quan tới Sùng Tông Giáo đều do bà ta gây ra cả. 

“Tôi có chuyện muốn hỏi bà ta”, Lâm Chính nói. 

“Có chuyện sao?” 

“Tóm lại là gửi số điện thoại cho tôi là được”. 

Lâm Chính không muốn giải thích nhiều với Lạc Thiên, nếu không cô ấy lại lo lắng thì không hay. Lạc Thiên tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vì tin tưởng Lâm Chính nên cô ấy cũng không nói gì, lập tức gửi số điện thoại qua cho anh. 

“Có hứng thú tới Huyền Y Phái làm việc không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi. 

“Sao thế? Muốn tôi tới Huyền Y Phái à?” 

“Y thuật của cô cũng không tệ. Tới Huyền Y Phái có thể học thêm về y thuật, còn có thể đáp ứng được các yêu cầu mở y quán của cô. Chẳng phải là rất tốt sao?” 

“Tôi ra ngoài mở y quán là vì không muốn dựa vào ông nội tôi. Vì vậy chắc là thôi. Có điều…tôi muốn tới Huyền Y Phái học tập, vì dù sao thì y thuật của anh…thật khiến người ta ngưỡng vọng đấy”, Lạc Thiên cười nói. 

“Cô muốn tới Huyền Y Phái thì cứ tìm Tần Bách Tùng là được. Tôi sẽ nói với ông ấy”. 

“Được”, Lạc Thiên gật đầu. 

Sau khi có được số điện thoại của Khải Tố, Lâm Chính bèn bấm số. 

“Ai vậy?”, Khải Tố vốn không định nghe số của người lạ nhưng trong lúc đang mải suy nghĩ bèn ấn nhầm phải nút nghe. 

“Thần y Lâm”, Lâm Chính đáp lại bằng giọng vô cảm. 

Khải Tố giật mình, lập tức hạ giọng: “Thần y Lâm à…có việc gì không?” 

Bà ta đã biết chuyện về Sùng Tông Giáo, cũng đã hiểu về năng lực của thần y Lâm. Đương nhiên bà ta cũng không cảm thấy quá bất ngờ khi thần y Lâm gọi tới. Khi Liễu Như Thi quyết định tới nhà họ Ứng thì bà ta đã đợi cuộc gọi này rồi. 

Thần y Lâm có thể vì Lạc Thiên mà phong sát Sùng Tông Giáo thì chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên để Liễu Như Thi vì mình mà bước vào nhà họ Ứng… 

“Thuật lại toàn bộ sự việc về Liễu Như Thi cho tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. 

“Tôi…tôi không biết. Thần y Lâm, việc của Liễu Như Thi phải hỏi dược vương. Sùng Tông Giáo chúng tôi sao biết được chứ?”, Khải Tố đáp lại. 

Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói tiếp: “Bà không nói…thì tôi sẽ tiêu diệt luôn Sùng Tông Giáo đấy”.

Bình luận

Truyện đang đọc