NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2292

“Chủ tịch Lâm, sao…sao cậu lại ở đây?”, Lâm Tử Yến nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh lại và hỏi với giọng lạnh băng.

“Vấn đề này còn phải hỏi sao? Cô làm ra những việc thế này ở địa bàn của tôi, cô nghĩ rằng tôi cần nhịn sao?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm cô ta và hỏi lại.

“Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu câu này của anh có ý gì…tôi lại làm gì sai sao?”, Lâm Tử Yến gần như mới nhớ ra lúc này mình là người chủ động, hà tất phải khiêm tốn nên giọng điệu cũng trở nên tự tin hơn.

Có điều cũng phải, cô ta đâu ngờ rằng chủ tịch Lâm lại xuất hiện ở đây, càng không ngờ tới nhất cử nhất động của mình thực ra luôn bị chủ tịch Lâm theo dõi.

Nên biết rằng người nhà họ Lâm tới Giang Thành đều bí mật, người biết chuyện này không nhiều.

“Thả phía Tô Nhu ra”, Lâm Chính nói.

“Thả? Chủ tịch Lâm, câu này của cậu có nghĩa gì vậy? Tôi không hiểu lắm! Tôi và cô Nhu chỉ tới đây thắp hương, chúng tôi là bạn bè với nhau. Cậu dùng từ ‘thả’ là có ý gì?”, Lâm Tử Yến bày ra bộ mặt vô tội.

“Xem ra cô chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ rồi”.

Lâm Chính nhìn với ánh mắt lạnh lùng: “Con người tôi ghét nhất là người khác đem người bên cạnh tôi để uy hiếp tôi. Lâm Tử Yến, cô đã chạm tới giới hạn của tôi rồi đấy”.

“Chủ tịch Lâm, tôi thật sự không hiểu cậu có ý gì?”, Lâm Tử Yến cười nói.

Lâm Chính không nói thêm nhiều, tiếp tục tiến lên phía trước.

“Chủ tịch Lâm, có phải cậu chưa nghe thấy lời tôi vừa nói không? Tôi bảo cậu đứng lại. Ồ…cậu không nghe thấy lời tôi nói, vậy thì hay là phải để cô Tô bảo cậu dừng lại?”, Lâm Tử Yến rút khẩu súng ra, cứ thế dí vào cửa kính .

Bên trong cửa xe chính là Tô Nhu.

Tô Nhu run rẩy, mặt mày tiều tuỵ, tay vẫn còn ôm bụng, cô muốn nói nhưng lại trong trạng thái đau đớn.

Lâm Chính hạ giọng: “Tôi khuyên cô không nên làm như vậy thì tốt hơn, nếu không các cô chỉ có thể chôn theo với cô ấy thôi!”

“Xem ra chủ tịch Lâm của chúng ta hôm nay vẫn rất quan tâm tới nha đầu này. Đã vậy thì chủ tịch Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi có vài yêu cầu nhỏ, không quá đáng chứ?”

“Yêu cầu?”

“Thứ nhất, tôi cần cậu lập tức chuyển nhượng cho tôi 60% cổ phần của tập đoàn Dương Hoa vô điều kiện, chúng ta tiến hành hiệp ước chuyển nhượng ngay tại đây. Thứ hai, tôi cần cậu giành lại Tử Khoáng Sơn ngay lập tức. Phải ghi tên nhà họ Lâm chúng tôi. Thứ ba, chuyển nhượng cho tôi những phương thuốc có hiệu quả đặc biệt trong tay cậu. Chủ tịch Lâm, vài điều kiện này đối với cậu mà nói có lẽ không khó để hoàn thành nhỉ?”, Lâm Tử Yến cười nói.

Nghe vậy, phía Tô Nhu mặt mày tái nhợt.

Đây rõ ràng là muốn cướp Dương Hoa từ tay của chủ tịch Lâm mà.

“Chủ tịch Lâm, đừng mà! anh không được nghe theo lời cô ta!”, Tô Nhu cuống lên.

Nhưng vì cửa xe là loại cách âm nên giọng nói vốn dĩ không to của cô căn bản không thể nào thoát ra ngoài.

Lâm Tử Yến mỉm cười nhìn về phía Lâm Chính.

Giây phút này cô ta tỏ ra đắc ý vô cùng.

Trước đó không cần thiết phải hoang mang, có quân bài áp chót là Tô Nhu trong tay thì tôi có gì mà phải sợ?

Hiện giờ thần y họ Lâm này còn không theo tôi sao? Tôi muốn hắn làm gì thì hắn phải làm ấy.

Cho dù có bắt hắn quỳ xuống thì hắn cũng phải đồng ý, phải không nào?

Bình luận

Truyện đang đọc