NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1680

Lâm Chính giật mình, vội dừng bước. Anh thấy một người đàn ông lạ mặt đang bê một bát canh đặt lên bàn. Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng đều ngồi xúm lại. Cảnh tượng ấm áp đó thật giống một gia đình.

“Lâm Chính…anh về rồi à?”, Tô Nhu nhìn ra cửa và khựng người.

“Người đàn ông này là ai?”, Lâm Chính khẽ chau mày.

Người đàn ông mặc đồ khá xuề xoà. Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, đeo tạp dề, trông lại đẹp trai. Ít nhất là đẹp hơn bộ dạng lúc này của Lâm Chính, nhưng so với thần y Lâm thì vẫn còn khác một trời một vực.

Lúc này người đàn ông nhìn Lâm Chính với vẻ bất ngờ. Ba người còn lại cũng vậy. Có lẽ họ không ngờ là Lâm Chính lại đột nhiên quay về.

Đương nhiên, Lâm Chính cũng vô cùng bất ngờ. Người này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tô Nhu trước giờ không bao giờ mời đàn ông về nhà làm khách. Cô ấy rất ít khi tiếp xúc với nam giới. Bởi vì đối với cô ấy tất cả những người đàn ông tiếp cận mình đều có mục đích cả.

Kể cả là Lâm Chính.

Vậy mà người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, lại còn ăn vận thế kia nữa. Anh ta quấn tạp dề. Lâm Chính nhớ đây là chiếc tạp dề anh mua ở khu dân cư nhỏ dưới lầu với giá 30 tệ, trên đó còn có cả hình của lợn pepper pig…

“Cậu tới đây làm gì vậy?”, Trương Tinh Vũ chau mày, bắt đầu quát lớn.

“Con không nên đến sao?”

“Hừ tới cũng tốt. Đợi chúng tôi ăn cơm xong thì cậu và Tô Nhu cũng giải quyết chuyện chính luôn đi”, Trương Tinh Vũ hừ giọng lạnh lùng.

Chuyện chính mà ba ta nói đến là gì đương nhiên Lâm Chính biết rõ. Tô Nhu khá ngượng ngùng, lập tức đứng dậy nói: “Mẹ, đừng nói nữa. Lâm Chính! Anh đã tới rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi”.

“Đúng vậy, thêm cái bát đôi đũa thôi mà”, người đàn ông mỉm cười.

“Thêm cái bát, đôi đũa sao?”

Lâm Chính chau mày, cảm thấy khó hiểu: “Lời của anh có vẻ như tôi không phải là chồng mà anh mới phải ấy nhỉ?”

Người đàn ông giật mình, chẳng có vẻ gì là xấu hổ. Anh ta chỉ mỉm cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó”.

“Anh ta là ai?”, Lâm Chính bèn hỏi.

“Cậu ấy là bạn học của em, tên là Cao Lam, sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài học. Giờ về thăm em, muốn lập nghiệp ở Giang Thành nên tới thỉnh giáo”. Tô Nhu mỉm cười giải thích.

“Vậy sao?”

Lâm Chính nhìn người đàn ông, cảm thấy kỳ lạ: “Người giàu như thế này thì bên cạnh thiếu gì bạn bè thành công, tại sao lại hỏi em?”

Dứt lời, mấy người Tô Nhu sững sờ.

“Lâm Chính, ý của anh là gì?”, Tô Nhu hỏi.

“À, anh không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ. Có những người mặc toàn đồ hiệu, hơn nữa còn không phải là đồ hiệu thông thường, toàn là đồ thủ công Italy và Fendy phiên bản giới hạn, ví như đôi giày kia, cả thế giới có vài chục đôi, cũng lên tới cả 700 nghìn tệ mà lại phải đến như thế này sao?”

“Cái gì? 700 nghìn tệ sao?”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thất kinh.

“Đương nhiên, đôi giày này là thứ rẻ nhất. Chiếc đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn trên tay anh ta kia cũng là hàng cực đắt, do một bậc thầy thủ công của Thụy Sĩ đích thân gắn từng viên kim cương lên đồng hồ. Giá trị của nó cũng phải tầm gần bảy triệu tệ”

“Gần bảy triệu tệ sao?”, Trương Tinh Vũ suýt để rơi bát trên tay.

Bình luận

Truyện đang đọc