NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa nín thở, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính: “Cháu…cháu nói gì cơ? Ông nghe không rõ…” 

Đây đúng là một cú sốc. 

“Cháu nói cháu chính là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính lặp lại với vẻ mặt nghiêm túc. 

Trương Trung Hoa nhìn chăm chăm anh, cả cơ thể tê dại. Nhưng một lúc sau, ông cụ cười thất thanh. 

“Nhóc, đừng đùa như vậy. Chuyện của cháu ông là người biết rõ. Cháu có gì ông cũng biết luôn. Cháu là chủ tịch Lâm á? Không thể nào?” 

Ai cũng biết Lâm Chính là kẻ bỏ đi của nhà họ Tô. Trương Trung Hoa đương nhiên cũng biết. Tô Nhu là cháu gái ông cụ, sao mà ông cụ không hiểu cho được? 

Ông cụ đã sớm nghe nói Lâm Chính ba năm nay không có việc làm, chỉ ăn nhờ ở đợ. Người như vậy sao có thể là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa được chứ?” 

“Ông ngoại, cháu nói thật”, Lâm Chính lặp lại. Thế nhưng Trương Trung Hoa đã cắt ngang lời của anh. 

“Nhóc, ông biết ý của cháu. Cháu không muốn ông lo lắng nên mới lừa ông đúng không?” 

Lâm Chính chau mày, không biết phải nói thế nào. 

“Thực ra ông biết, ông cũng thấy từ lúc cháu ra tay xử thằng Khai Mạc là ông biết dù cháu được vợ nuôi nhưng cũng là người không thích ăn không ngồi rồi. Ông tin sau này nhất định cháu sẽ có tiền đồ”, Trương Trung Hoa vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười. 

Lâm Chính chỉ giật mình, cười chua chát và không nói gì. 

Cũng phải. Tốt nhất là dùng hành động thực tế để chứng minh sẽ càng có sức thuyết phục hơn. Dù sao thì cái hình tượng ba năm ngồi không cũng đã in sâu trong tâm trí mọi người quá rồi. 

“Ông cụ, tới giờ cơm rồi. Mời ông đi ăn cơm”, lúc này, một người giúp việc bước vào phòng sách và lên tiếng. 

“Được! Lần này tôi sẽ giữ thể diện cho cái bà già đó? Nào, Lâm Chính, đi thôi, cùng ông đi uống một ly nào”, Trương Trung Hoa vui lắm, khoác tay Lâm Chính đi ra ngoài. 

Lâm Chính cũng không hề từ chối. Thế nhưng người quản gia đứng bên ngoài lại chau mày: “Thưa ông, ông làm vậy sẽ khiến bà không vui ạ”. 

“Ý gì vậy?”, ông cụ chau mày. 

“Người này cũng là người mà nhà họ Đỗ muốn đối phó, nhà họ Đỗ cũng đang ở ngoài…”, người quản gia ngập ngừng. 

“Liên quan đếch gì tới tôi? Nhà họ Đỗ muốn đấu với ai thì là việc của họ, ảnh hưởng tới bát cơm của nhà họ Trương chắc?”, ông cụ tức giận lầm bầm rồi kéo Lâm Chính vào trong đại đường. Người quản gia thầm thở dài, không nói gì nữa. 

Lúc này, trong đại đường người đông nhộn nhịp, mấy bàn ăn đều ngồi chật cứng khách mời. Người giúp việc của nhà họ Trương lần lượt đi tới đi lui phục vụ. Người nhà họ Trương nâng ly chúc mừng, ai cũng mặt đỏ linh căng. 

“Hôm nay có chuyện gì vui ạ?", Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Còn có chuyện gì được chứ? Là chuyện trước đó ông nói đấy. Bà già đó hợp tác với nhà họ Đỗ, hôm nay là ngày ký hợp đồng. Hợp đồng giúp nhà họ Trương kiếm được không ít tiền. Đương nhiên lợi nhuận là phụ mà cái chính là nhà họ Trương bám được vào nhà họ Đỗ, giờ thì nô nức chúc mừng đấy”. 

Ông cụ Trương lạnh lùng nói. 

“Chuyện này cũng là điều tốt với nhà họ Trương mà”. 

“Chuyện tốt? Tốt cái đầu ấy? Chẳng ra thể thống gì, bán đứng cả người thân mà tốt à? Nếu như vậy thì thà ông chịu để nhà họ Trương bại hoại còn hơn”, ông cụ Trương tức giận đỏ cả mặt. 

Lâm Chính biết ông cụ đang nói tới Tô Nhu nên im lặng. 

“Ấy, ông tới rồi”, lúc này, một người đàn ông mặc vest đứng dậy hô to. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn. 

“Bố tới rồi ạ?”, Trương Côn mừng ra mặt. 

“Bố mau ngồi xuống đi ạ”, Trương Tùng Hồng cũng vội vàng đỡ Trương Trung Hoa. 

Những người khác cũng lũ lượt chào hỏi ông cụ. Ai nấy trông đều vô cùng rạng rỡ. 

Chỉ có bà cụ là cười khinh miệt. Bà ta uống trà, nói: “Ông già mắc dịch, cuối cùng ông cũng chịu bước ra rồi à? Ha ha, ông đã thấy chưa, chuyện mà ông không làm được thì tôi đã làm được cả rồi đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc