NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1489

“Con…”, Lâm Chính há hốc miệng, vội vàng nói: “Con đi tới đây thì nghe thấy tiếng hét của Tô Nhu nên mới…”

“Em dậy nhìn thấy con gián nên mới kêu lên…Mùa đông mà cũng có gián nữa…thật kỳ lạ…”, Tô Nhu nói.

“Hóa ra là nhìn thấy gián à…”

“Nếu không thì cậu tưởng là gì? Mà Lâm Chính, cậu làm gì thế? Cho dù Tô Nhu có xảy ra chuyện thì cậu có thể gõ cửa đàng hoàng cái được không? Làm hỏng cửa nhà tôi rồi? Muốn tạo phản chắc?”, Trương Tinh Vũ hét lên.

“Mẹ, con sẽ đền tiền”, Lâm Chính khẽ nói.

“Đền? Cậu lấy cái gì đền? Trên người có đồng bạc cắc nào không? Cậu tưởng mình quen biết đạo diễn Tống thật đấy à? Làm ra vẻ giàu có lắm sao? Cậu xứng không?”, Trương Tinh Vũ tức giận chửi.

Lâm Chính chau mày. Tô Nhu chỉ thở dài: “Mẹ, đừng giận nữa, chỉ là một cánh cửa thôi mà. Cũng không đáng bao nhiêu tiền. Ngày mai con cho người tới lắp mới. Lâm Chính cũng có ý tốt, lo con xảy ra chuyện nên mới kích động như vậy. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi”.

“Con gái, con mềm lòng quá nên mới bị cái tên vô dụng này ức hiếp đấy. Con phải học giống mẹ đây này, mạnh mẽ lên! Rõ chưa?”, Trương Tinh Vũ khuyên can.

“Mẹ…”, Tô Nhu tỏ vẻ khẩn cầu.

Trương Tinh Vũ cũng mất hết kiên nhẫn, vội vàng phất tay: “Haizz thôi được rồi, không nói chuyện với con nữa, đi ngủ đi. Bảo cái thứ kia cũng cút đi”.

Nói xong, bà quay người đi vào phòng. Tô Quảng lắc đầu, cũng đi theo Trương Tinh Vũ. Tô Nhu thấy bố mẹ đóng cửa mới bước tới.

“Anh sao thế? Sao đột nhiên lại kích động vậy? Còn đến rõ muộn nữa?”, Tô Nhu hỏi.

“À…anh tới lấy đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng của em…”

“Vậy sao?”

Tô Nhu không thể hiện biểu cảm gì nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp lắm. Cô gái phát hiện Lâm Chính vì mình mà trở nên lo lắng như vậy.

“Tối anh ngủ ở đâu? Muộn thế này rồi đừng về nữa, phòng em dọn cho anh vẫn còn đó, tối nay anh ngủ ở đây đi?”, Tô Nhu nói.

“Được”.

Lâm Chính cũng đang có ý định này. Nếu như nhà họ Kiều mà muốn đối phó với Tô Nhu thì anh ở lại đây cũng sẽ an toàn hơn.

Tô Nhu nhân lúc Trương Tinh Vũ và Tô Quảng về phòng thì đã dẫn Lâm Chính tới phòng bên cạnh, sau đó đóng cửa lại và trở về phòng của mình.

Nghe thấy tiếng đóng cửa của Tô Nhu, Lâm Chính bèn hé cửa của mình ra, nhìn về phía phòng cô.

Anh không ngủ được, phải để ý tới Tô Nhu. Ít nhất là trong đêm nay. Anh tin chuyện của nhà Tư Mã phải mất một, hai hôm mới lắng xuống. Sau đó, anh có thể phản công bọn họ được rồi.

Lâm Chính suy nghĩ. Nhưng đúng lúc này…

Cạch…

Cửa phòng Tô Nhu được mở ra. Cô cầm điện thoại, bước ra ngoài. Hình như có ai đó gọi điện cho cô.

“Được được, mình tới ngay, đợi mình”, Tô Nhu vừa nói vừa vội vàng cất điện thoại đi, mặc áo vào và cầm túi xách.

Lâm Chính bước tới: “Em định đi đâu?”

“Một người bạn của em xảy ra chuyện rồi, em phải đi xem thế nào”, Tô Nhu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc