NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Đó là nơi như thế nào, cả nhà họ Lâm đều biết. Đó là một nhà giam lớn đầy tối tăm. Cũng là sự trừng phạt cao nhất của nhà họ Lâm dành cho người trong gia tộc. 

Một khi bước vào đó thì đừng nghĩ tới việc ra được. Phần lớn những người đã bước vào thì đều bị chết ở trong đó. Không ai biết làm sao họ chết. Dù sao thì bước vào đó cũng không khác gì tội bị tử hình. 

Lâm Tung trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Lâm Hình, sau đó gào lên không khác gì một kẻ điên. Hắn cũng không ngừng giãy giụa. Thế nhưng đều vô ích. 

Đám người mặc đồ đen không hề nương tay, cứ thế đập mạnh xuống tay và chân của Lâm Tung. 

Rắc! 

Rắc! 

Tiếng xương gãy vang lên giòn tan. Lâm Tung ngay lập tức nằm bẹp ra đất, ngoài hơi thở còn duy trì ra thì hắn không khác gì một cái xác. 

Ngay sau đó đám người mặc đồ đen bèn lôi Lâm Tung đi. Đây chính là cực hình của đại gia tộc. Lâm Vũ Hào vẫn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu. Cơ thể hắn run lẩy bẩy. 

“Lâm Vũ Hào dù mắc lỗi nhưng biết sửa lỗi nên sẽ không tiến hành hình phạt gì quá đáng. Vì dù sao giờ có phạt cũng chẳng có tác dụng gì. Việc trừng phạt sẽ do cả gia tộc quyết định và tuyên bố sau, có ý kiến gì không?”, Lâm Hình liếc nhìn Lâm Vũ Hào, thản nhiên nói. 

“Mọi việc thuận theo ý gia tộc quyết định ạ”, Lâm Vũ Hào cúi đầu sát đất. 

Lâm Hình gật đầu, sau đó phất tay giải tán đám đông. Mục đích tới đây lần này vốn không phải là để trừng phạt đám tiểu bối của nhà họ Lâm mà là để xác định xem kẻ gây họa là ai. 

Giờ đã biết rồi thì việc tiếp theo cần làm là ngăn chặn tổn thất. Đúng lúc này Lâm Ngữ Yên đột nhiên hét lên. 

“Chú đợi xíu ạ”. 

“Sao thế?”, Lâm Hình dừng lại, quay qua nhìn cô ta. 

Lâm Ngữ Yên do dự rồi khẽ nói: “Có một chuyện cháu cần nói với chú”. 

“Chuyện gì?” 

“Chuyện là…chúng cháu lúc trước tới gặp thần y Lâm. Lúc rời khỏi Giang Thành, thần ý Lâm cứ nhắc đi nhắc lại một câu rằng thuốc mới chưa hề hoàn thiện”, Lâm Ngữ Yên nói. 

“Đương nhiên là không rồi, thuốc dẫn không có thì hoàn thiện cái nỗi gì?”, ông ta nói. 

“Thế nhưng…sau khi người bệnh dùng thuốc có vấn đề thì anh ta là người đầu tiên có mặt. Hơn nữa…còn dẫn theo rất nhiều xe cứu thương. Những xe cứu thương đó hình như đều là xe thương vụ của tập đoàn Dương Hoa!”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp. 

Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Lâm Hình há mồm trợn mắt nhìn Lâm Ngữ Yên. Đến ngay cả Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất cũng nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin. 

“Ý của cháu là…thần y Lâm biết là thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề nên đã chuẩn bị từ trước sao”, ông ta bước tới nhìn chăm chăm Lâm Ngữ Yên. 

“Cháu e rằng, anh ta biết được việc thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề…”, Lâm Ngữ Yên do dự. 

Đám đông lập tức nín thở. 

“Chú thấy cháu điên rồi”. 

Ông ta lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cậu ta phán đoán ra được thuốc của chúng ta có vấn đề là điều có thể. Nhưng biết được cả sẽ xảy ra vấn đề gì thì là điều không thể. Cháu có biết như vậy có nghĩa là gì không? Có nghĩa là đến cả việc chúng ta dùng loại thuốc dẫn nào, cậu ta cũng biết đấy. Cháu cho rằng thần y Lâm còn mạnh hơn cả nhà họ Lâm chúng ta sao? Không thể nào?” 

“Đừng nói là mọi người không tin, đến cả cháu cũng không tin. Thế nhưng…Tất cả mọi chuyện, chú không cảm thấy là quá trùng hợp sao? Thần y Lâm tại sao lại có thể tới hiện trường ngay lập tức như thế? Chẳng phải là chứng minh rằng anh ta biết những người bệnh sẽ gặp vấn đề còn gì ạ? Hơn nữa mọi người có bao giờ nghĩ tới việc tại sao anh ta lại là người đầu tiên có mặt không? Tại sao anh ta lại chữa bệnh cho họ? Mặc dù anh ta mang danh là thần y nhưng đâu tới mức phải làm như vậy? Cháu lo là mọi việc từ đầu tới cuối đều là thế trận mà anh ta thiết kế cho nhà họ Lâm”, Lâm Ngữ Yên lên tiếng. 

Mọi người bỗng đanh mặt. Sắc mặt Lâm Hình cũng tối sầm. 

“Ngữ Yên, lẽ nào ý của cháu là…” 

“Thần y Lâm… rất có khả năng từ đầu đã biết là chúng ta sẽ tới cướp phương thuốc”, Lâm Ngữ Yên nuốt nước bọt: “Hoặc có lẽ trong tay anh ta có thuốc dẫn chính xác nhưng anh ta đã giấu nó đi. Hai phương thuốc mà anh ta đưa cho chúng ta có một cái là thật, một là giả. Anh ta cũng đoán ra chúng ta sẽ dùng thuốc dẫn Tử Tô Tử. Anh ta cũng biết trước những người bệnh dùng thuốc sẽ xảy ra vấn đề gì. Nếu như anh ta chuẩn bị trước hết để chữa trị cho họ thì mọi người nói xem, trong nước sẽ xảy ra chuyển biến gì?” 

Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm giác tim đập nhanh hơn bao giờ hết. 

“Tới khi đó tất cả các ngành nghề, cả giới y học đều coi thần y Lâm là người cứu rỗi cả thế giới. Tập đoàn Dương Hoa cũng vì thế mà phất lên như diều gặp gió…”, Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất bỗng lầm bầm. 

“Thần y Lâm…dìm nhà họ Lâm chúng ta sao? Muốn đối đầu tới cùng?” 

Đám người nhà họ Lâm thất kinh. 

“Hồ đồ! Hồ đồ! Thần y Lâm đúng là đa tài nhưng còn kém xa chúng ta. Một mình cậu ta có bản lĩnh tới mức đó sao? Tôi không tin, tôi không tin”, một người trưởng lão khác vuốt râu, mặt đỏ linh căng. 

Thế nhưng Lâm Hình là người tinh anh. Ông ta bước lên, lạnh lùng nói: “Ngữ Yên, phân tích của cháu…có dựa vào gì đáng tin cậy không?” 

“Thứ nhất, thần y Lâm nhắc đi nhắc lại là thuốc mới chưa hoàn thiện, có lẽ là đang nhắc nhở chúng ta. Thứ hai, anh ta xuất hiện quá nhanh khi những người bệnh xảy ra vấn đề. Có lẽ là anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu rồi”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp. 

Lâm Hình khẽ giật mình, chìm vào im lặng. 

“Chuyện này phải báo lên gia chủ. Nếu như tập đoàn Dương Hoa mà trị khỏi cho toàn bộ người bệnh vào lúc này thì danh tiếng của chúng ta sẽ không lấy lại được nữa. Chúng ta sẽ trở thành kẻ ác. Còn Dương Hoa thì trở thành anh hùng của tất cả mọi người. Chúng ta sẽ trở thành nỗi nhục của đất nước”, một người phụ nữ ở bên cạnh lên tiếng. 

“Tôi sẽ lập tức thông báo cho gia chủ”, Lâm Hình lên tiếng sau đó bước ra ngoài. Nhưng vừa đi được vài bước, dường như ông ta lại nghĩ ra điều gì đó bèn quay lại nói với Lâm Ngữ Yên: “Ngữ Yên, cháu lập tức cùng Lâm Vũ Hào tới Giang Thành một chuyến, thay chú đi gặp thần y Lâm”. 

“Thưa chú, cháu gặp anh ta rồi thì phải nói gì ạ?” 

“Thăm dò ý của cậu ta, xem phán đoán của cháu có đúng hay không. Nếu như được…thì đưa cậu ta tới nhà họ Lâm. Chú muốn đích thân gặp cậu ta”, Lâm Hình nói. 

Lâm Ngữ Yên rùng mình nhưng sau đó lập tức gật đầu: “Thưa chú, cháu sẽ lập tức xuất phát”.

Bình luận

Truyện đang đọc