NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Sự việc cấp bách, nhà họ Đường cũng không còn cách nào khác. Đám đông sửa soạn trang phục, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Lâm Chính vốn định rời đi nhưng bị Đường Hồi Tuyết giữ chặt 

“Anh Lâm, anh giúp tôi đi. Ít nhất để họ thấy tôi đúng. Tôi không cần dựa vào cậu Hàn cũng có thể đối phó được với đám người đó”, Đường Hồi Tuyết hai mắt đỏ hoe. 

Lâm Chính thấy vậy thì gật đầu. Nếu như anh có thể xử lý được chuyện này thì có lẽ Hồi Tuyết sẽ không bị ép gả cho cậu Hàn nữa. Nếu anh giải quyết không xong thì vận mệnh của cô gái coi như thê thảm. 

Đã đồng ý với Tô Nhu rồi thì anh cũng không muốn thoái thác. Anh sửa lại trang phục, điềm tĩnh ngồi ghế uống trà. Dáng vẻ điềm đạm của anh khiến người khác nhìn là biết ngay anh không phải người thường. 

“Hừ còn là “ra dẻ” nữa sao”, lúc này người tên Tiểu Hồng liếc nhìn Lâm Chính và cười nhạo. 

“Người không biết lại tưởng nhân vật tầm cỡ nào thật đấy. Đáng tiếc lại là vua ăn bám”, Tiểu Thạch cũng cười khinh thường. 

“Được rồi Tiểu Hồng, Tiểu Thạch đừng nói nữa. Lát nữa đừng có làm loạn, để Lâm Chính hòa hoãn đợi cậu Hàn đến rồi tính”, Đường Tông Hào trầm giọng. 

“Bác cả, nói thẳng là cậu Hàn sắp tới có được không? Nếu như để họ biết chúng ta lừa họ thì e rằng họ sẽ càng tức giận đấy”, một người khác lên tiếng. 

“Tiểu Phi, cháu không hiểu, những người này mặc dù sợ cậu Hàn nhưng cậu ấy không ở đây cũng chằng làm gì được ai. Huống hồ, với tính cách của Hồi Tuyết, chúng ta mà nhắc tới cậu Hàn thì con bé sẽ phủ nhận ngay, vậy thì phải làm sao. Tóm lại lát nữa mọi người tùy cơ ứng biến, đừng nói linh tinh, bác sẽ cố gắng thương lượng với họ”, ông ta nói. 

“Dạ”. 

Mọi người thương lượng xong bèn gọi phục vụ đưa đồ ăn lên. Đúng lúc này một nhóm người từ ngoài bước vào. 

“Ha ha, ông chủ Hầu, ông chủ Đinh mọi người tới rồi. Nào nào, mời ngồi”, Đường Tông Hào cố nặn ra một nụ cười và lập tức bước tới đón. 

Nhưng rõ ràng đối phương không hề bị lọt hố. Hầu Nam ngồi phịch xuống, tự rót cho mình một ly trà và nói bằng vẻ vô cảm: “Ông Đường, chúng ta không vòng vo nữa. Hôm nay tới đây là vì món nợ của tôi. Tôi đã cho nhà họ Đường đủ thời gian rồi, tới lúc trả lại tôi rồi chứ nhỉ?” 

“Cả của tôi nữa. Đừng nói tôi không nể tình, chúng ta cũng đã nói chuyện với nhau rồi”, Đinh Thu ở bên cạnh cũng hừ giọng. 

Một lúc sau những người khác cũng có mặt. Căn phòng lập tức trở nên huyên náo. 

Đường Tông Hào mỉm cười: “Ông chủ Hầu, ông chủ Đinh chúng ta đừng vội mà. Số tiền liên quan có thể hòa hoãn cho chúng tôi thêm 1 tháng không? Sau 1 tháng, chúng tôi xuất hàng chắc chắn sẽ trả đủ tiền cho mọi người, không thiếu một đồng”. 

“Ông chủ Đường, ông coi chúng tôi là lũ ngốc chắc. Chúng tôi lại không biết chuyện kinh doanh của nhà ông sao. Tôi cảm thấy quá mạo hiểm, sự có thành chẳng ai dám nói trước. Một tháng sao? Tôi không đợi được lâu như thế, hoặc là ông trả tiền, hoặc là cá chết lưới rách. Các người suy nghĩ cho kỹ”. 

Nói xong ông ta đặt mạnh chén trà xuống bàn. 

Cốp. 

Âm thanh vang lên khiến đám đông giặật mình. Đinh Thu không nói gì nhưng ai cũng hiểu ý tứ của ông ta. Sắc mặt Đường Tông Hào trông khá khó coi, ông ta liếc nhìn Đường Tùng rồi nhìn Đường Hồi Tuyết. Cô gái hiểu ý bèn bước tới. 

“Chú Hầu, chú Đinh đừng tức giận. Liên quan tới số tiền đó, nhà họ Đường chắc chắn sẽ trả mọi người nhưng hãy cho nhà họ Đường chút thời gian, nếu mọi người không tin thì có thể để bạn trai của cháu đảm bảo”, Đường Hồi Tuyết nói. 

“Bạn trai của cô sao?” 

Mọi người nhìn về phía Hồi Tuyết và dừng lại ở Lâm Chính. 

“Cậu ta là ai vậy? Có thể đảm bảo được bao nhiêu”, Đinh Thu chau mày. 

“Anh ấy tên là Lâm Thích Tổ, mở nhà máy ở nước ngoài, tập đoàn Quang Trúc mọi người nghe thấy bao giờ chưa? Bạn trai cháu có cổ phần ở đây. Nếu hai chú không tin có thể lập tức cho người điều tra", Hồi Tuyết tự biên tự diễn. 

Đúng là trong tập đoàn này có một cổ đông lớn tên là Lâm Thích Tổ thật. Nhưng người này khá khiêm tốn, trên mạng không có hình của anh. Những người từng gặp cũng ít nên dù Hồi Tuyết có nói gì thì những người này cũng không thể kiểm chứng ngay được. 

“Ồ, vậy mục đích của bữa cơm hôm nay là cậu ta rồi?”, Nam Hầu liếc nhìn. 

“Ông chủ Hầu, nể mặt tôi tạm thời hòa hoãn món nợ này, trong một tháng, nhà họ Đường sẽ trả hết”, Lâm Chính nói. 

Giọng điệu chắc chắn, biểu cảm điềm đạm kiểm soát đúng mực, không hề có dấu hiệu của sự nói dối. Hồi Tuyết ở bên cạnh căng thẳng tới mức lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi. 

“Cậu Lâm, tập đoàn Quang Trúc là doanh nghiệp đa quốc gia, tài sản lên tới hàng chục tỷ tệ, cổ phần của những cổ đông cũng là con số trên trời. Chúng tôi thật sự cũng hi vọng có thể hợp tác với tập đoàn. Tôi rất vui được quen với một người tuổi trẻ tài cao như cậu, nhưng…chuyện nào ra chuyện đấy. Đây là chuyện giữa chúng tôi và nhà họ Đường, cậu xen vào e rằng không dễ giải quyết rồi”, Hầu Nam đanh mắt, hừ giọng. 

“Đúng vậy, hơn nữa cậu Lâm, là cổ đông của Quang Trúc thì cậu chỉ cần phất tay là có thể thay nhà họ Đường trả nợ rồi, hà tất phải hòa hoãn. Hay là cậu giúp họ đi rồi một tháng sau nhà họ Đường xuất hàng sẽ trả cho cậu, như vậy chẳng phải là vẹn toàn cả đôi đường sao?”, Đinh Thu cũng lên tiếng. 

Điểm mấu chốt đây rồi. Thế nhưng Hồi Tuyết đã có sự chuẩn bị. 

“Gần đây bạn trai cháu rót tiền vào một hạng mục lớn, thực sự không thể gom được nhiều tiền mặt như vậy. Nếu không đã sớm trả lại cho hai chủ rồi. Hôm nay vốn định nói rõ với mọi người, mong hai chú có thể cho nhà họ Đường cơ hội”, Hồi Tuyết mỉm cười giải thích. 

Dứt lời, Hầu Nam và Đinh Thu nhìn nhau. Họ ngồi gần như đang thương lượng điều gì đó. Một lúc sau, Hầu Nam lên tiếng. 

“Nếu người này đúng là Lâm Thích Tổ thì dù thế nào chúng tôi cũng sẽ nể mặt. Dù gì cũng làm ăn cả mà, thêm một người bạn sẽ có thêm một con đường” 

“Cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu. Nhà họ Đường cũng thở phào. 

“Chỉ là, chúng tôi chưa từng gặp cậu Lâm bao giờ, không thể xác nhận được đây có phải là Lâm Thích Tổ thật hay không?”, Đinh Thu đột nhiên nói. Dứt lời, mọi người lại cảm thấy căng thẳng. 

“Ý của ông là gì?”, Lâm Chính giả vờ tức giận. Trước đó Hồi Tuyết cũng đã dặn dò anh phải làm gì rồi. 

“Cậu Lâm đừng giận. CHúng tôi không có ý gì khác, dù sao thì chưa từng gặp cậu Lâm bao giờ, nên nghĩ vậy cũng là điều hết sức bình thường thôi", Nam Hầu vội vàng giải thích. 

“Vậy các người muốn thế nào?”, Lâm Chính hừ giọng. 

“Thế này, cậu Lâm đợi chút bạn tôi tới. Vị này từng gặp Lâm Thích Tổ”, Hầu Nam cười nói. 

Cả nhà họ Đường lập tức há hốc miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc