Hai chiêu của Lâm Chính làm đám người Khổ Long hoảng sợ.
Lúc này, dù là Từ Thiên bị trói trên ghế, bị hành hạ đến mức hấp hối cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh này.
“Xem ra chúng ta đã xem thường Chủ tịch Lâm. Tôi đã nói mà, dám một mình đi gặp Khổ Long tôi, sao không có bản lĩnh gì được?”, Khổ Long hoàn hồn lại trước tiên, hắn gảy tàn thuốc trên tay, sau đó tùy tiện phất tay.
Loạt soạt!
Trong phòng xuất hiện bảy tám gã đàn ông cao to.
Ai nấy đều mặc áo ba lỗ, xăm mình, trên tay còn cầm dao sáng loáng, mặt mũi dữ tợn, mắt lóe lên vẻ hung dữ.
“Để xem rốt cuộc là nắm đấm của cậu cứng hay là con dao của tôi cứng!”, Khổ Long bình tĩnh nói.
Giọng nói vừa dứt.
Vù!
Đám đàn ông cao to đều vung dao chém về phía Lâm Chính.
Không hề nể nang gì.
Đây là định băm vằm Lâm Chính ra sao?
Lâm Chính sẽ không ngồi im đợi chết!
Anh lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tránh khỏi mấy con dao chém tới, sau đó lộn nhào một vòng, đáp xuống ghế sofa.
“Chạy à? Chạy thoát được không? Bao vây hắn cho tao! Băm thành mảnh vụn!”, một gã đàn ông cao to quát lên.
Tất cả bọn họ đều bao vây về phía Lâm Chính.
Giờ phút này, có vẻ anh đã không còn đường nào để chạy thoát.
Nhưng một giây sau, cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Lâm Chính đột nhiên dùng một tay tóm lấy chiếc ghế sofa bằng gỗ thật, ném về phía đám người đang xông tới.
Ghế sofa bằng gỗ thật ít cũng phải 175kg, thế mà lại bị Lâm Chính nhấc lên.
Nhìn thấy vậy, bọn họ suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
Mấy gã đàn ông cao to đã bao giờ nghĩ tới chuyện đó đâu, nhìn ghế sofa ầm ầm lao tới, ai cũng đứng sững tại chỗ, sau đó lần lượt bị tông bay.
Rầm! Rầm! Rầm…
Đám người ngã xuống đất.
Lâm Chính lại vung tay, vung ghế sofa tới một gã ở gần anh.
Gã đàn ông cao to sợ đến mức quăng dao trong tay đi, quay đầu bỏ chạy, nhưng không có tác dụng gì, ghế sofa đập mạnh vào lưng gã.
Rầm!
Những người khác giống như quả cầu lông được phát đi, đập mạnh vào tường, sau đó lăn xuống đất, không còn động tĩnh.
Lưng gã lõm vào trong, e là sống lưng đã gãy.
Bộ dạng thê thảm khiến người ta không rét mà run.
Không lâu sau, bảy tám gã đàn cao to xông vào đây đều ngã dưới đất, gào thét thảm thiết, hoặc là hôn mê.
Vài tên tay sai còn lại không biết phải làm sao.
Lâm Chính thờ ơ đặt ghế sofa bằng gỗ thật xuống, sau đó cất bước đi tới chỗ Khổ Long.
Bọn họ sợ hãi lùi về sau.
Một giây sau, Khổ Long đã lấy một khẩu súng đen ngòm từ trong người ra, chĩa vào Lâm Chính.
Bước chân tiến tới của Lâm Chính lập tức khựng lại.
“Lợi hại! Lợi hại! Dân luyện võ phải không? Tuổi còn trẻ mà mạnh như vậy, xem ra tôi thật sự già rồi”, vẻ kinh ngạc trong mắt Khổ Long giảm đi, nở nụ cười mỉm, nói.
Hắn đã nghe nói tới một vài người luyện võ công ngoại gia mấy chục năm, một tay có thể nhấc bổng đồ vật nặng mấy trăm cân. Nhưng đó là người đã luyện mấy chục năm, Lâm Chính còn trẻ tuổi sao có thể có thực lực như vậy?
Trong lòng Khổ Long vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Huống hồ, quyền cước có lợi hại thế nào, có thể so sánh được với súng sao? Bây giờ đã là xã hội nào rồi, võ công? Chẳng khác nào trò cười!
Nhưng lúc này, Lâm Chính không dừng lại, bước chân tiếp tục tiến về phía trước.
“Tôi đã cho anh cơ hội, thật ra nếu anh từ bỏ phản kháng, chọn đầu hàng, anh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng anh lại không, ngược lại, anh vẫn tiếp tục chống đối, thật sự khiến tôi rất thất vọng. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần thiết phải khách sáo nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha, thằng nhóc chết tiệt không biết tốt xấu, anh Long tôi đã hai năm chưa giết người, cậu chết trong tay tôi cũng xem như vẻ vang cho cậu. Nhưng với hành vi của cậu ngày hôm nay, dù tôi có giết cậu, tôi cũng sẽ không dừng lại ở đây. Người thân, bạn bè, người yêu của cậu đều sẽ phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của cậu!”, Khổ Long cười nhạt, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
Không ai dám ngang ngược trước mặt hắn như vậy.
Người này buộc hắn phải ra tay, nếu hắn không giết người thân bạn bè của Lâm Chính lập uy thì sao còn chỗ đứng ở Giang Thành?
Khổ Long có thể đứng ngang hàng với Xương Bá, Cung Hỉ Vân ở Giang Thành chỉ dựa vào một chữ: ác.