NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2115

“Đúng vậy…trong tình huống đó, ngoài thần y Lâm ra có lẽ là không ai có thể cứu được em một cách bình an vô sự đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Tô Nhu trầm giọng, cô khẽ nghiêng đầu, hai mắt trưng rưng. Lâm Chính im lặng nhìn cô.

Một lúc sau, anh thở dài, đặt cây cải vào trong tủ lạnh rồi bước tới tủ quần áo và lấy ra vài bộ xếp chồng lên nhau.

“Tô Nhu, ly hôn thôi”, Lâm Chính nói. Tô Nhu ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.

“Nếu em muốn như vậy thì không cần phải buồn. Anh đã nói rồi, anh không hề muốn ràng buộc em. Em muốn tìm hạnh phúc của mình thì không cần quan tâm đ ến suy nghĩ của anh. Dù sao em gả cho anh vốn đã không phải là ý của em rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, Tô Nhu run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng. Rồi nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô siết tay đấm vào người anh. Một đấm, hai đấm, ba đấm…Cô muốn đấm chết Lâm Chính.

Chỉ đáng tiếc, cô là con gái chân yếu tay mềm. Cô có đấm thế nào thì Lâm Chính cũng không có cảm giác gì.

Cô xả giận rồi cứ thế khóc nức lên.

“Anh tưởng rằng em nói chuyện với anh là muốn đòi ly hôn rồi chạy đi lấy thần y Lâm à? Anh coi em là người thế nào vậy? Em nói cho anh biết, dù thần y Lâm có tài giỏi đến đâu thì em cũng không quan tâm. Vì em đã có chồng, anh rõ chưa?”, cô hét lên. Nước mắt tuôn như mưa.

Lâm Chính sững sờ nhìn cô. Anh không nói gì.

“Hơn nữa anh đừng lừa em. Anh tưởng rằng em không biết gì thật sao. Gần đây dược liệu ở chỗ Lạc Thiên cũng không phải do anh nhập mà là một người khác tên là Trương Thúy. Bởi vì Trương Thúy là bạn đại học của em nên lúc Lạc Thiên bận thì đã nhờ cô ấy tới giúp!”

“Em không biết tại sao Lạc Thiên lại giúp anh giấu diếm nhưng em hi vọng anh có thể tốt lên, có thể tiến bộ hơn để em đỡ lo lắng. Anh nghĩ em là người tham lam vậy sao? Em chỉ hi vọng chồng của mình chăm chỉ làm việc, có thái độ tích cực với cuộc sống mà thôi. Lẽ nào vậy mà anh cũng không làm được?”

Nói tới đây, Tô Nhu bèn dang tay ra ôm chặt lấy Lâm Chính. Cô vùi đầu vào ngực anh khóc nức nở.

Lâm Chính đứng ngây ra. Nước mắt Tô Nhu thấm ướt hết áo anh. Anh không ngờ Tô Nhu lại có thái độ như vậy. Hóa ra cô không phải vì pha anh hùng cứu mỹ nhân của thần y Lâm mà thấy cảm động. Chẳng qua là cô bị sốc mà thôi.

Cô không cần Lâm Chính phải ưu tú như thần y Lâm mà hi vọng chồng của mình chỉ cần như những người bình thường khác là được. Cộng thêm với áp lực gần đây phải chịu đựng nên có lẽ cô luôn trong trạng thái tức nước vỡ bờ như thế.

Lâm Chính thở dài. Anh do dự nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cô và vỗ nhẹ lên lưng cô.

Thế rồi Tô Nhu đẩy anh ra, lau nước mắt và nói: “Từ ngày hôm nay, anh tới chỗ em làm việc”.

“Nhưng bố mẹ không hi vọng anh xuất hiện ở công ty”, Lâm Chính nói tiếp: “Hơn nữa…không phải trước đây em cũng phản đối sao?”

“Đó là trước đây. Nếu giờ còn để anh lông bông nữa thì sớm muộn gì anh cũng hỏng hẳn mất. Em sẽ sắp xếp công việc cho anh. Ngày mai anh chính thức làm việc”, Tô Nhu lạnh giọng.

“Nhưng…Tô Nhu, anh gần đây không có thời gian…”

“Anh mà không có thời gian sao? Anh định để đói chết đấy hở!”, Tô Nhu tỏ ra đau khổ.

“Không phải! Tô Nhu, chỉ là…em định sắp xếp anh làm gì?”, Lâm Chính biết là không nói lại được nên đành hỏi.

“Bắt đầu từ công việc lễ tân tiếp đón đi!”

“Đó có phải việc gì nhàn nhã đâu…”

“Anh vẫn còn muốn nhàn nhã à? Giờ điều anh cần làm đó là chăm chỉ làm việc cho em”, Tô Nhu gào lên.

“Vậy thì em điều anh tới phòng kinh doanh đi, anh chạy KPI cho em?”

Bình luận

Truyện đang đọc