“Xem số sách y đó…thật sự có thể chữa bệnh cho người khác sao?”
“Đúng vậy.
Dù em có tin hay không.
Chuyện này Lạc Thiên cũng biết”.
Tô Nhu cảm thấy đầu nóng ran.
“Từ Nam Đống tới vì chuyện của ông cụ Từ phải không?”
“Đúng vậy”.
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng trên thực tế không phải như vậy.
Từ Nam Đống tới là vì muốn cứu Mã Phong chứ không phải là giúp Lâm Chính.
Bởi vì Từ Nam Đống biết rằng Lâm Chính không cần giúp đỡ.
Mã Phong từng giúp nhà họ Từ, vì vậy ông ta tới để báo ơn.
Ông ta biết đứng sau Lâm Chính là nhân vật đáng sợ tới mức nào.
“Vậy sao anh lại có thể trở thành cổ đông của hạng mục khu Thanh Sơn vậy? Anh có biết đó là hạng mục bao nhiêu tiền không? Sao anh có nhiều tiền như vậy chứ?”
Đây là điều mà Tô Nhu không thể nào tiêu hóa được.
Cô làm ở bộ phận tài vụ của tập đoàn Thịnh Hoa nên có nắm được tình hình về hạng mục này.
“Rất đơn giản.
Là Ninh Long giúp anh”, Lâm Chính trả lời.
“Nhà họ Ninh lợi hại như vậy cơ à?”
Đầu Tô Nhu ong cả lên, đến cả bước đi cũng trở nên mất thần hồn.
Lâm Chính cũng không hề giải thích.
Hai người đi tới cửa.
Lúc này có không ít người bước vào khách sạn lấy điện thoại ra chụp.
Sau khi suy nghĩ thì Lâm Chính vẫn quyết định hành động chậm lại chút.
Với Tô Nhu có lẽ cô khó có thể chấp nhận được hết nhiều cú sốc như vậy.
Hơn nữa anh cũng đã uống rượu nên không thể lái xe được.
Hai người đành bắt xe về nhà.
Việc đầu tiên mà Tô Nhu làm là đi tắm.
Cô cần bình tĩnh lại.
Lâm Chính ngồi xuống ghế sô pha, tiếp tục xem chương trình thời sự chán ngắt.
Reng reng.
Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông.
Lâm Chính đặt máy lên tai.
“Thế nào, anh Lâm, anh có hài lòng không?”, một giọng nói vui vẻ từ bên kia vọng lại.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không cần khách sáo.
Nếu không phải là anh thì tôi và ông cụ đã sớm chết từ lâu rồi”.
Đầu dây bên kia chính là Hạ Thu Ân – cô gái từng được Lâm Chính cứu sống khi về Yên Kinh thăm mộ mẹ.
Tất cả những chuyện này đều do Hạ Thu Ân âm thầm giúp đỡ.
Mục đích là muốn báo đáp ân tình của Lâm Chính.
Hạ Thu Ân là người nhà họ Hạ ở Yên Kinh.
Gia tốc có chỗ đứng ở Yên Kinh không phải là những gia tộc ở Giang Thành có thể so sánh được.
Nhà họ Hạ một khi đã ra tay thì nhà họ Ninh được nhiên sẽ phối hợp.
Từ Nam Đống nhận được tin cũng lập tức có mặt.
Ông ta tới không phải để ngăn cản Lâm Chính mà là để cứu Mã Phong.
Chỉ có điều, Mã Phong vẫn vượt quá giới hạn.
Ra tay với Lâm Chính, không phải là Mã Phong đang báo thù anh mà là đang tát thẳng vào mặt nhà họ Hạ.
Vì vậy dù về sau Lâm Chính có mặc kệ nhà họ Mã thì nhà họ Hạ cũng sẽ không tha cho Mã Phong.
Từ Nam Đống biết điều đó nhưng không ngăn cản được…
Về hạng mục đầu tư khu Thanh Sơn cũng do nhà họ Hạ toàn quyền phụ trách.
Một nguồn tiền lớn như vậy đối với nhà họ Hạ cũng hơi quá sức.
Nhưng là gia tộc của Yên Kinh, bọn họ vẫn có thể đảm đương được.
Và họ cũng muốn dùng cách này để báo đáp Lâm Chính.
Mặc dù tiền không phải do Lâm Chính bỏ ra nhưng nhà họ Hạ cũng đã đồng ý bỏ ra 1% khoản đầu tư đưa cho anh rồi.
Đừng tưởng 1% là ít, đối với người bình thường thì đó là một con số trên trời rồi.
“Tóm lại là lần này cảm ơn cô nhé”, Lâm Chính nói.
“Anh Lâm khách sáo quá.
Ông vẫn chưa khỏe hẳn.
Không biết chừng sau này còn làm phiền đến anh nữa”, Hạ Thu Ân cười nói.
Nhưng nói xong thì cảm thấy thấp thỏm.
Với một thần y như Lâm Chính, thường sẽ không ra tay cứu người nhiều.
Thế nhưng bệnh của ông vẫn chưa trị được tận gốc nên cô ấy vẫn hi vọng Lâm Chính có thể ra tay, vậy nên mới thăm dò.
Cô ấy sợ Lâm Chính sẽ tức giận.
Vì vậy mới nói khéo, đợi câu trả lời của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính im lặng.
Hạ Thu Ân nín thở.
Cô ấy bỗng cảm thấy hối hận, cảm thấy mình đường đột quá.
Thế nhưng lúc này, Lâm Chính đột ngột lên tiếng.
“Được, sau này có vấn đề thì gọi điện cho tôi”.
Nói xong anh tắt máy.
Hạ Thu Ân ở đầu dây bên kia run rẩy.
Khuôn mặt cô đỏ ửng đầy kích động: “Tốt quá rồi”.
“Anh nói chuyện với ai vậy?”
Tô Nhu từ trong phòng tắm bước ra.
Lâm Chính không nhịn được cứ nhìn cô chăm chăm.
“Anh nhìn gì mà nhìn?”
“Không có gì, hôm nay tôi ngủ đâu?”
“Trong phòng khách? Sao thế, anh muốn ngủ trong phòng à?”
“Không được sao?”
“Anh đã hứa với tôi là chỉ cần tôi không đồng ý thì anh sẽ không động vào người tôi mà”.
“Lời của đàn ông mà, chỉ có con nít mới tin thôi”.
“Anh…”
Tô Nhu đỏ mặt, định nói gì đó thì điện thoại của cô bỗng rung lên.
Cô nghe máy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Sau khi cô tắt máy.
“Ai đấy?”
“Bố mẹ.
Bọn họ đang trên đường về rồi”.
“Về thì về, có gì đâu”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…mẹ giận lắm”.
Tô Nhu do dự rồi nói nhỏ: “Hình như bà gọi cho mẹ, mẹ muốn đưa chúng ta tới gặp bà”.
“Ồ!”, Lâm Chính chau mày: “Sao thế? Bà cụ Tô vẫn không chịu từ bỏ hả?”