"Chữa bệnh khó nói cho cô? Việc này không khó", Lâm Chính lắc đầu nói: "Phương thuốc tôi đưa cô lúc trước, cô có dùng đúng giờ không?".
"Đương nhiên, phương thuốc của anh bà tôi cũng xem rồi, bà ấy cứ tán thưởng không thôi, nói rằng phương thuốc này chỉ có người trời mới viết ra được", Liễu Như Thi gật đầu đáp.
Giọng nói của cô ấy vô cùng dịu dàng, cũng không biết là do sức khỏe yếu ớt hay là làm sao.
"Tôi cho cô một phương thuốc nữa, cô sử dụng đúng giờ, tuy không thể khỏi hẳn trong vòng ba ngày, nhưng ít nhất cũng đỡ bảy tám phần, không phải lo lắng về tính mạng nữa", Lâm Chính lấy giấy bút ra, viết rất nhanh, rồi đưa cho Liễu Như Thi.
Liễu Như Thi vội vàng nhận bằng hai tay.
"Chắc là có mấy dược liệu hơi khó tìm, tôi thấy Minh Vũ cũng ở đây, nếu dùng danh nghĩa của Dược Vương để xin thuốc thì không vấn đề gì đâu".
"Được, cảm ơn anh, thần y Lâm", Liễu Như Thi nhìn phương thuốc kia, một giọt nước mẳ tràn khỏi khóe mi.
"Mau rời khỏi nơi thị phi này đi", Lâm Chính bình thản nói.
"Ừ", Liễu Như Thi ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Vừa cười vừa khóc.
Là giọt nước mắt vui mừng vì có thể chữa khỏi bệnh khó nói của bản thân sao?
Lâm Chính cảm thấy khó hiểu trong lòng, nhưng không nhìn ra được.
Nhưng lúc này, Khải Tố ở bên cạnh đã không nhịn được nữa.
"Không giết Ứng Phá Lãng… Cậu chủ Ứng? Họ Lâm kia! Ý cậu là sao? Cậu động đến cậu chủ Ứng?", Khải Tố khàn giọng hỏi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
"Tôi chém đứt hai cánh tay của anh ta", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Khải Tố như ngừng thở, sau đó gầm lên: "To gan! Cậu dám làm chuyện ngông cuồng như vậy sao? Cậu có biết mình đã làm gì không? Cậu có biết hậu quả là gì không?".
"Tôi biết, vậy thì sao nào?", Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu… Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi, đưa lên xem giáo chủ xử trí thế nào", Khải Tố quát.
"Trưởng lão, bà tin lời anh ta sao?", đám đệ tử hỏi.
"Hừ, không cần quan tâm cậu ta nói thật hay giả. Nếu là giả thì cũng không thể tha thứ cho cậu ta, nếu là thật thì cậu ta rời khỏi ngọn núi này được sao?", Khải Tố hừ một tiếng.
Đám đệ tử nghe thấy thế, không chần chừ nữa, ào ào xông tới định bắt Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này thì Dược Vương xông tới.
"Như Thi!".
Giọng nói vang lên, mọi người đều sửng sốt.
"Tiền bối Dược Vương?", Khải Tố ngạc nhiên.
Dược Vương thở hổn hển chạy tới, vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy phương thuốc trong tay Liễu Như Thi, thì bỗng hiểu ra. Sắc mặt bà ấy tái đi, lời đến bên miệng lại nghẹn lại.
"Tiền bối Dược Vương, sao bà lại chạy xuống đây? Mau theo tôi lên núi dự tiệc thôi!", ánh mắt Khải Tố tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nói rất khách khí.
"Dự tiệc?".
Dược Vương nhìn Khải Tố với ánh mắt kỳ quái, sau đó lắc đầu đáp: "Cô tự lên núi mà xem đi, bữa tiệc này… tôi không ăn nữa đâu".
"Hả?".
Khải Tố sững sờ.
Bà ta đưa mắt nhìn Dược Vương, rồi lại nhìn Lâm Chính, tỏ vẻ khó hiểu.
"Dược Vương, bà nói vậy là có ý gì?".
"Cô cứ tự lên núi sẽ biết", Dược Vương lắc đầu.
Đúng lúc này, một đệ tử cầm theo điện thoại vội vàng chạy tới.
"Trưởng lão, mấy người Tam trưởng lão bảo chúng ta mau chóng trở về tông môn, xảy ra chuyện rồi!", đệ tử kia trầm giọng nói.
"Xảy ra chuyện?".
Khải Tố biến sắc, nhớ tới những lời nói kỳ lạ của Dược Vương, hình như bà ta nghĩ ra gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lo lắng, quay phắt lại, chui vào trong xe.
"Lái xe", Khải Tố quát lớn.
"Trưởng lão, còn tên thần y Lâm này thì làm thế nào?", đệ tử lái xe hỏi.
"Mặc kệ cậu ta! Lái xe đi!", Khải Tố lại quát.
Lúc này trong lòng bà ta tràn ngập dự cảm không lành.
Đám đệ tử không dám do dự, lập tức đạp chân ga.
Mấy chiếc xe nhanh chóng phóng lên núi.
Còn Lâm Chính cũng chào Liễu Như Thi rồi xoay người xuống núi.
Liễu Như Thi đứng ngây tại chỗ, tay cầm phương thuốc, một lúc lâu sau vẫn bất động.
Dược Vương đứng ở bên cạnh, thở dài thườn thượt.
"Như Thi ơi là Như Thi… Cháu làm vậy liệu có đáng không?".
"Anh ấy vì cháu mới không giết, những việc cháu làm vì anh ấy… cũng là điều nên làm…", Liễu Như Thi cất phương thuốc cẩn thận, nhẹ giọng nói.
Trong giọng nói đầy sự mệt mỏi, cũng đầy thản nhiên.
"Nhưng cho dù cậu ta có giết, thì cũng khó thoát khỏi tai kiếp. Từ khoảnh khắc cậu ta ra tay với Ứng Phá Lãng thì đã bị nhà họ Ứng liệt vào danh sách đen rồi…", Dược Vương lại lắc đầu.
"Bà…"
Liễu Như Thi quay phắt lại, nhìn Dược Vương với ánh mắt sáng rực.
"Cuộc đời này vội vã đến vội vã đi, như bóng câu qua cửa sổ, chẳng phải bà từng nói đừng để lại nuối tiếc sao?".
"Thế nên bà mới thỉnh cầu thần y Lâm có thể cưới cháu, cháu mắt cao hơn đầu, chẳng vừa mắt ai, chỉ có thần y Lâm này là cháu để ý hơn cả…"
"Cháu không biết tình cảm của cháu dành cho thần y Lâm là gì, chắc không phải là yêu đâu, nhưng cháu biết, thực sự yêu một người là không nhất thiết phải ở bên người ấy, chỉ mong anh ấy bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc là đủ rồi. Bà, cháu vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy, lẽ nào… bà muốn cháu để lại tiếc nuối sao?".
"Đồ ngốc…"
…
Mấy chiếc xe phóng như bay trên đường.
Khải Tố hạ cửa sổ xe xuống, nóng ruột nhìn ra bên ngoài.
Những lời nói của Dược Vương khiến bà ta vô cùng bất an.
Trước đó toàn là các đệ tử gửi tin nhắn cho bà ta, bà ta còn tưởng là bọn họ uống say, nhưng Dược Vương thì không.
Hơn nữa… thần y Lâm còn đến thật!
Lẽ nào thần y Lâm quả thực đã san bằng Sùng Tông Giáo sao?
Sao có thể chứ?
Khải Tố cười tự giễu.
Đúng lúc này thì xe dừng lại.
“Trưởng lão, đến rồi!", một đệ tử nói, rồi xuống xe mở cửa cho Khải Tố.
Khải Tố nhanh chân bước về phía cửa.
Mới nhìn lướt qua bà ta đã sững người…