NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1204

Lâm Chính cởi túi châm ở thắt lưng ra, lấy một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lương Thu Yến.

Tô Nhu vốn muốn ngăn cản Lâm Chính, nhưng thấy sau vài châm, Lương Thu Yến dừng ho hẳn, vẻ ửng đỏ trên mặt cũng giảm bớt đi nhiều, đành nuốt lời đã đến bên miệng xuống.

“Tiểu Nhu, em mau đi chuẩn bị một chút, chuyển mẹ đến bệnh viện. Môi trường ở đây quá tệ, bà ấy cần môi trường thích hợp để tĩnh dưỡng. Ngoài ra còn cần phải có thuốc thang hợp lý để chữa trị”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu gật đầu, mau chóng lấy điện thoại ra, gọi cấp cứu.

Lúc này, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân ồn ào, kèm theo đó là một giọng hét mất kiên nhẫn: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây!”.

Nghe thấy vậy Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính cũng chau mày, sắc mặt trầm xuống. Anh nhìn ra cửa. Lúc này họ thấy một người phụ nữ vội vàng kéo cánh cửa, một nhóm nam nữ ăn mặc xa hoa đang đứng đó.

Những người này trông vô cùng trịch thượng. Đám nam giới cũng chau mày, không ngừng rít thuốc. Có vẻ như bọn họ định dùng mùi thuốc để át đi mùi ẩm mốc ở đây.

Dẫn đầu là một người thanh niên. Người thanh niên có nước da đen, hơi gầy, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ. Lúc nhìn thấy người trong phòng thì người thanh niên tỏ ra bất ngờ. Nhưng khi thấy Tô Nhu, hai mắt người này đột nhiên sáng lên và cứ dán chặt lấy cô.

“Cậu là ai vậy?”, Lâm Chính đứng ngay trước mặt Tô Nhu, nhìn chăm chăm người thanh niên.

“Câu này tôi phải hỏi anh mới phải? Anh là ai? Sao lại ở đây?”, người thanh niên lập tức quát Lâm Chính.

“Bình Triều, mau tới đây…”, lúc này giọng nói yếu ớt của Lương Thu Yến vang lên.

“Mẹ”, người thanh niên vội vàng bước tới cầm tay Lương Thu Yến.

“Bình Triều, giới thiệu với con đây là con nuôi của mẹ – Lâm Chính. Đây là con trai thứ hai của mẹ, tên Bình Triều…Lúc nhỏ hai đứa đã từng gặp nhau rồi…”, Lương Thu Yến thều thào.

Dứt lời, người thanh niên và mấy người ngoài cửa giật mình: “Lâm Chính?”

“Hình như mình từng nghe thấy tên này rồi”.

“Đương nhiên là nghe qua rồi. Là người nhà họ Lâm mà!”

“Nhà họ Lâm sao…Ồ, tôi nhớ ra rồi, người này chính là con hoang nhà họ Lâm, bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?”

Mấy cô cậu đứng ngoài cửa bừng tỉnh. Lương Bình Triều cũng bừng tỉnh, làm vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Ồ…hóa ra là tên nhóc này à…”

Tô Nhu bàng hoàng. Lương Thu Yến thì cảm thấy phiền não, vội vàng quát lớn: “Câm miệng…Bình Triều, con đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế, mau chào anh đi!’

“Mẹ, anh ta trở thành anh của con từ khi nào thế?”, Lương Bình Trình trông vô cùng khó coi.

“Đây là con nuôi của mẹ. Anh ấy lớn tuổi hơn con nên là anh. Con chào một tiếng chẳng phải là điều rất bình thường sao?”, Lương Thu Yến nghiêm giọng, nói xong lại ho khù khụ.

Lương Bình Triều thấy vậy vội vàng nói: “Được rồi mẹ, con làm là được, mẹ đừng kích động…”

Nói xong cậu ta bất lực quay qua gào lên: “Chào anh Lâm Chính…”

“Hi hi…”

Đám cô cậu ngoài cửa phụt cười. Lương Bình Triều chỉ cảm thấy mất mặt ghê gớm. Lâm Chính liếc nhìn Lương Bình Triều, thản nhiên hỏi: “Bình Triều, chuyện gì vậy? Tại sao mẹ lại ở nơi như thế này? Mọi người chăm sóc mẹ kiểu gì thế?”

“Anh…”, Lương Bình Triều tức tối.

Cậu ta đã từng nghe qua về kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Một người mà bị gia tộc vứt bỏ, rồi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Vậy mà lại dám giáo huấn cậu ta sao?

Bình luận

Truyện đang đọc