Chương 4348
Lâm Chính không nó gì. Chiêm Nhất Đao thở dài. Lúc này, cửa được đẩy vào, ngay sau đó Nguyên Tinh tức tốc chạy tới.
“Giáo chủ, thần đao đâu? Thần đao ở đâu?”, Nguyên Tinh hét lớn, trông vô cùng kích động.
“Đừng nóng”, Lâm Chính chau mày, trầm giọng. Nguyên Tinh thấy vậy bèn im lặng.
Ông ta vội vàng di chuyển ánh mắt từ Lâm Chính sang Chiêm Nhất Đao. Thấy bộ dạng của ông ta, Nguyên Tinh bất ngờ: “Giáo chủ, đây…là Chiêm Nhất Đao sao?”
“Ừm”, Lâm Chính đáp lại, tiếp tục châm cứu.
“Các hạ là…?”, Chiêm Nhất Đao nhìn Nguyên Tinh bằng vẻ tò mò.
“Tôi là Nguyên Tinh, thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo”.
Dứt lời, Chiêm Nhất Đạo giật mình.
“Thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo sao? Nguyên Tinh là ông à?”, Chiêm Nhất Đao trố tròn mắt. Nhưng lúc này ông ta đột nhiên để ý tới điều gì đó bèn vội vàng nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn Nguyên Tinh: “Đợi đã, Nguyên Tinh trưởng lão, ông vừa gọi cậu ta …là gì cơ?”
“Giáo chủ”, Nguyên Tinh trịnh trọng trả lời: “Vị này chính là giáo chủ mới của chúng tôi, Đông Hoàng Thần Quân! Chiêm Nhất Đao, lẽ nào ông không nhận ra sao?”.
“Cậu ấy là Đông Hoàng giáo chủ sao?”, Chiêm Nhất Đao cảm tưởng đầu óc trống rỗng.
Còn ít tuổi như vậy mà đã trở thành Đông Hoàng Thần Quân rồi à? Thật không thể tin được…
Lúc này, một cơn đau từ chân ông ta trỗi dậy. Chiêm Nhất Đao vô thức co người, hai chân run bắn lên. Ông ta thu chân lại theo bản năng. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này cả người như bị sét đánh, ông ta vội nhìn xuống chân của mình: “Chân…chân của tôi…”
“Sao…có cảm giác rồi phải không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Chiêm Nhất Đao không nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt và siết chặt nắm tay…
Điều mà một võ giả không thể chấp nhận được không phải là cái chết mà là sự bất lực. Trơ mắt ra nhìn những sự việc không may mắn xảy ra mà không thể làm được gì để thay đổi. Đó là điều tuyệt vọng vô cùng.
Sau khi trúng độc, Chiêm Nhất Đao đã trải qua rất nhiều việc như vậy.Thực ra sau khi bị trúng độc, kẻ thù có cơ hội để giế t chết ông ta nhưng họ muốn hành hạ Chiêm Nhất Đao nên không giết ông ta ngay. Vậy nên ông ta mới có cơ hội chạy thoát như thế.
Chiêm Nhất Đao vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội để chữa khỏi nữa, thật không ngờ, Lâm Chính châm cứu lại khiến đôi chân của ông ta lấy lại được cảm giác.
“Chiêm Nhất Đao, nằm xuống, phối hợp với tôi để điều trị. Tôi đảm bảo chưa tới một tháng thì ông sẽ hồi phục lại như ban đầu”, Lâm Chính trầm giọng.
“Được được, cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao lập tức nằm xuống, không dám cử động. Thế nhưng do kích động quá nên cơ thể ông ta run lên bần bật khiến Lâm Chính châm cứu rất mất thời gian.
Một tiếng sau, Lâm Chính bước ra ngoài với mồ hôi nhễ nhại. Nguyên Tinh cũng bước ra theo.
“Chúc mừng giáo chủ”, Nguyên Tinh mỉm cười chắp tay.
“Chúc mừng điều gì?”
“Chúc mừng cậu đã có được thần đao”, Nguyên Tinh mỉm cười: “Có một cao thủ như vậy ở bên cạnh thì chúng ta có thêm một con át chủ bài rồi”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính tỏ ra bất ngờ: “Tôi biết Chiêm Nhất Đao rất mạnh nhưng cũng không rõ thực lực của ông ta tới mức nào. Sao đến cả ông cũng sùng bái ông ta vậy? Thực lực của ông ta tới mức nào thế?”
“Tôi cũng không rõ”.
“Vậy tại sao ông lại kích động đến thế?”