NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Khang Gia Hào đúng là Khang Gia Hào, hóa ra đoạn video trước là bọn họ cố tình chiếu lên cho mọi người thấy. Video hoàn toàn không nói lên được điều gì, nhưng bọn họ cố ý đưa hộp thuốc ra là để mấy người bên phía Kỷ Văn chăm chăm vào hộp thuốc đó giải thích. Sau đó bọn họ lại phản công, đưa ra đoạn video phía sau, khiến đám người Kỷ Văn không còn lời nào để nói. 

Dù gì cũng là luật sư số một, quả nhiên lão luyện. 

“Thưa quý tòa, tôi cảm thấy video này không thể chứng minh điều gì”, Kỷ Văn hít sâu một hơi. 

“Không thể chứng minh điều gì? Vậy xin mời luật sư Kỷ giải thích vì sao Lâm Chính lại tự ý đổi thuốc? Hộp thuốc đó đã đi đâu?”, Khang Gia Hào lập tức hỏi, tốc độ nói rất nhanh, có loại khí thế dồn ép người khác. 

“Đúng như anh ấy nói, Lâm Chính cảm thấy thuốc đó không tốt”. 

“Cậu ta không phải bác sĩ”. 

“Nhưng anh ấy hiểu y thuật, cho nên anh ấy đã tự đổi thuốc”, Kỷ Văn nhìn thẩm phán, cực kỳ nghiêm túc nói: “Hơn nữa, thân chủ của tôi có y thuật rất tốt, nếu thẩm phán không tin thì có thể kiểm tra kiến thức về Đông y của thân chủ tôi, dù là thực tiễn hay lý luận”. 

Nghe vậy, nhà họ Tô lập tức nhíu mày. 

Nhất là Tô Cối. 

Người khác không nhìn ra, nhưng ông ta biết y thuật của Lâm Chính không tệ. 

Khang Gia Hào cũng biết tiếp tục chủ đề này, bên kia sẽ biến thành chủ động, bèn lên tiếng: “Thưa quý tòa, nếu sự việc đã giằng co đến bước này, tôi đề nghị kiểm tra phương thuốc của hai bên”. 

“Kiểm tra phương thuốc?”. 

Nhiều người kinh ngạc. 

“Tôi nhận định phương thuốc trong tay hai nhà là cùng một bản. Nếu chúng ta đã không xác định được Lâm Chính đã trộm phương thuốc đó như thế nào, vậy chúng ta hãy xác định xem Lâm Chính có lấy trộm phương thuốc đó không. Kiểm tra phương thuốc là cách tốt nhất để xác thực suy đoán này”. 

Nói xong, Khang Gia Hào lấy một túi nilon trong suốt ở bên cạnh ra. Trong túi là một tờ giấy màu vàng nghệ, đã rất cũ kỹ lâu đời. 

“Đây là phương thuốc của nhà họ Tô, nghe nói nó có từ thời Minh – Thanh. Tôi hi vọng thẩm phán có thể mời học giả lịch sử chuyên nghiệp kiểm nghiệm niên đại của phương thuốc này, sau đó lại kiểm nghiệm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa. Như vậy thì có thể xác định được cái nào trước, cái nào sau. Nếu phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa mới có gần đây, cơ bản cũng có thể xác định phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp từ nhà họ Tô. Đến lúc đó, chúng ta có thể từ từ thẩm vấn Lâm Chính, mọi chuyện cũng sẽ sáng rõ hơn”. 

Nghe vậy, sắc mặt những người ủng hộ Tập đoàn Dương Hoa trở nên trắng bệch. 

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sợ đến mức hai chân nhũn ra. 

Tô Nhu nắm chặt tay, sắc mặt cũng cực kỳ mất tự nhiên. 

Khang Gia Hào quá độc địa. 

Ông ta muốn lấy ấn tượng đầu, chụp mũ Lâm Chính là trộm cắp, đến lúc đó mọi người sẽ có thiên kiến, tiếp tục thẩm vấn Lâm Chính sẽ lẫn thêm nhiều cảm xúc cá nhân. Nếu vậy, cho dù Lâm Chính không thừa nhận cũng vô dụng. Một khi thủ đoạn này thành công, Khang Gia Hào đã thắng một nửa vụ kiện này, ông ta sẽ hoàn toàn nắm giữ thế cục. 

Thẩm phán Trương gật đầu: “Đề nghị của luật sư bên nguyên cáo hữu hiệu, nhưng phải giám định tại tòa! Hơn nữa, người giám định phải là người trung lập!”. 

“Không thành vấn đề”, Khang Gia Hào đẩy gọng kính. 

Người nhà họ Tô cười tươi rói. 

Chỉ cần giám định được kết quả, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc. 

Bọn họ chắc mẩm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp của nhà họ Tô bọn họ, bây giờ đối chất tại tòa, Tập đoàn Dương Hoa còn không thua hay sao? 

Đến lúc đó, số tiền bồi thường cao trên trời của Tập đoàn Dương Hoa và bản quyền sáng chế này sẽ giúp nhà họ Tô vùng dậy, trở thành gia tộc quyền thế ở Giang Thành. 

Gia tộc quyền thế! 

Nghĩ thôi cũng khiến người ta phấn khởi! 

“Bà nội, chúng ta sắp thành công rồi”. 

“Cả nhà đó sắp xong đời rồi!”. 

“Ha ha, đối đầu với nhà họ Tô chúng ta sẽ có kết cục như vậy!”. 

“Tôi nghĩ chắc bây giờ bọn họ rất hối hận. Nếu theo nhà họ Tô chúng ta, nói không chừng bây giờ đã có cuộc sống sung túc, ăn chơi hưởng thụ rồi”. 

Nhà họ Tô đều cười tươi, vẻ mặt đắc ý, vô cùng sung sướng. 

Nhưng lúc này, Kỷ Văn đột nhiên hô lên. 

“Thưa quý tòa, tôi phản đối!”. 

“Phản đối vô hiệu”, thẩm phán Trương nghiêm túc nói. 

“Thưa quý tòa, tôi phản đối, bởi vì đối chiếu không có ý nghĩa gì cả!”, Kỷ Văn lại hô lên lần nữa. 

“Phản đối hữu hiệu”, thẩm phán Trương nhìn anh ta, hỏi: “Vì sao không có ý nghĩa?”. 

“Vì phương thuốc của hai bên hoàn toàn không phải cùng một bản”, Kỷ Văn bình tĩnh nói. 

Anh ta vừa dứt lời, trên tòa dưới tòa đều im lặng…

Bình luận

Truyện đang đọc