NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Đây là gian lận! 

Đây là phạm quy! 

Phạm quy một cách trắng trợn! 

Mọi người vô cùng phẫn nộ. 

Nhưng… đó là Vũ Văn Mặc! Ai dám chỉ trích ông ta? 

Hơn nữa, Trình Thường Sinh cũng không phải nhân vật bình thường, đó là bác sĩ thiên tài! 

Thật ra, hành động của Vũ Văn Mặc cũng rất dễ hiểu. Mặc dù Trình Thường Sinh đã sai lầm, nhưng thực lực anh ta vẫn còn đó. Nếu Trình Thường Sinh thi rớt, đồng nghĩa bị loại, cho nên Vũ Văn Mặc thà phạm quy cũng không để Trình Thường Sinh đi. 

Nghe Vũ Văn Mặc nói, Trình Thường Sinh mới phản ứng lại, sự sốt sắng trước kia hoàn toàn biến mất, trở nên thong thả hơn, bắt đầu chữa trị. 

Anh ta biết dù mình có thế nào cũng sẽ không thất bại, bởi vì Nam Phái đã mặc nhận anh ta là người của họ… 

Xác định chất độc, điều chế thuốc, giải độc… Anh ta bắt đầu khôi phục, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hào phóng hơn. 

Chỉ mấy phút sau, cơ thể cậu bé dừng co giật, gương mặt cũng khôi phục vẻ hồng hào bình thường. 

Khi thấy vậy, cuối cùng Trình Thường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đồng hồ thì đã hơn mười phút. 

Trình Thường Sinh hơi căng thẳng nhìn bốn vị giám khảo. 

Những người khác cũng nhìn về phía giám khảo. 

Trong tình huống này, theo quy tắc thì Trình Thường Sinh đã bị hủy tư cách thi, nhưng nhìn thái độ của bốn vị giám khảo dường như không định loại Trình Thường Sinh. Chuyện này đổi lại là người khác thì đã bị đuổi đi từ lâu, nhưng mấy người họ vẫn kiểm tra cậu bé đó như thường, sau đó Lý Tử Vân tuyên bố: “Thí sinh Trình Thường Sinh vượt qua cuộc thi, được phép vào Nam Phái!”. 

Dứt lời, nhiều người vô cùng thất vọng, có người âm thầm nghiến răng, thậm chí là không cam tâm. 

“Đây là đặc quyền sao?”, có người tức giận, nhỏ giọng nói. 

“Không còn cách nào khác, Trình Thường Sinh xuất thân tốt, hơn nữa còn được bình xét làm bác sĩ thiên tài, thiên phú đúng thật không tệ, sao Nam Phái có thể thả anh ta đi được?”. 

“Đối với những người như họ, cuộc thi như thế này chỉ là tham gia cho có lệ mà thôi”. 

Mọi người nhỏ giọng bàn tán. 

Đám người Vũ Văn Mặc nhíu mày. 

Trình Thường Sinh không quan tâm, cười nhạt rời đi. 

Lúc này, cuối cùng cũng có người không nhìn nổi nữa. 

“Thầy Vũ Văn, các vị thầy cô, vì sao Trình Thường Sinh rõ ràng đã phạm quy, các thầy cô còn cho anh ta thông qua cuộc thi?”. 

Vừa dứt lời, hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh. 

Mọi người nhìn sang người lên tiếng, đó là một người trẻ tuổi da dẻ trắng trẻo, mặt mũi thanh tú. 

Người trẻ tuổi vóc người hơi gầy, nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định, nhìn chằm chằm đám người Vũ Văn Mặc chất vấn. 

Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ. 

Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân, thế mà có người còn dám đứng ra chất vấn? 

Vậy không phải khiến bốn vị giám khảo không còn đường lui hay sao? 

Vũ Văn Mặc không nói, Bích Nhàn lại sầm mặt, lạnh giọng quát: “Cậu tên gì?”. 

“Hồng Gia Lạc!”, người đàn ông đáp. 

“Có biết đây là đâu không?”. 

“Biết, là Viện học thuật Nam Phái!”. 

“Nếu đã biết đây là Viện học thuật Nam Phái, chắc cậu cũng biết đại hội Y Vương này là do Nam Phái chúng tôi tổ chức. Chúng tôi thấy ai có thể thông qua thì người đó có thể thông qua, ai không thể thì là không thể! Nếu cậu có ý kiến với quyết định của chúng tôi thì cậu có thể rời khỏi đại hội Y Vương này!”, Bích Nhàn lạnh lùng nói. 

“Các người…”, Hồng Gia Lạc tức giận không kìm được: “Thật vô liêm sỉ! Thật không công bằng!”. 

“Chúng tôi chính là công bằng!”, Bích Nhàn lạnh lùng nói. 

“Các người…”. 

Hồng Gia Lạc kích động. 

“Thí sinh kia, cậu đã bị hủy bỏ tư cách thi rồi, cút đi!”, Kim Đỉnh ở bên cạnh lạnh lùng nói. 

Hồng Gia Lạc tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm những người đó bằng đôi mắt tức giận: “Một cuộc khi bất công như vậy, Hồng Gia Lạc tôi cũng không ham nữa!”. 

Nói xong thì quay người đi. 

Anh ta liếc nhìn ghế thí sinh, hô lên: “Các vị, chẳng lẽ mọi người còn muốn tiếp tục tham gia cuộc thi không hề công bằng này sao?”. 

Chỉ là câu nói này không có ai trả lời. 

Nhiều người cúi đầu, chọn cách im lặng. 

Hồng Gia Lạc giận quá mà cười, cũng không nói gì nữa, quay người rời đi. 

Nơi như thế này anh ta không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa. 

Đúng lúc này, cửa lớn của hội trường đột nhiên bị đẩy mạnh ra. 

Sau đó, một giọng nói lạnh lùng bá đạo vang lên. 

“Nam Phái tác phong không nghiêm chỉnh, y thuật tồi tệ, loại học phái y thuật thế này có gì đáng để quan tâm? Hồng Gia Lạc, tôi thu nhận cậu, cậu có đồng ý làm học trò của tôi không?”.

Bình luận

Truyện đang đọc