Ngay khi Quỷ Cốc Thập Tam Châm xuất hiện, thắng thua đã định.
Nhiều sách y học đều có ghi chép lại miêu tả.
Quỷ Cốc Thập Tam Châm, sinh tạo hóa, tái tạo xương thịt.
Đông Giám Thập Tam Châm chỉ là do bác sĩ Hàn Thành ngày xưa học được chút ít bề ngoài của Quỷ Cốc Thập Tam Châm cải biến nên, hiệu quả kém hơn Quỷ Cốc Thập Tam Châm không biết bao nhiêu lần.
Dùng Đông Giám Thập Tam Châm đi khiêu chiến với Quỷ Cốc Thập Tam Châm chẳng khác nào Lý Quỷ đấu với Lý Quỳ.
Lâm Chính vô cùng chăm chú, mười ngón linh hoạt, điều khiển mười ba cây châm bạc.
Mười ba cây châm bạc nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng kêu giòn giã.
Không chỉ như vậy, bề ngoài của chúng còn lóe lên ánh sáng bạc, rực rỡ duy mỹ giống như sao trời.
Người xung quanh liên tục tán thán, họ đã bao giờ nhìn thấy cách châm cứu như vậy đâu.
“Kết thúc rồi!”.
Lâm Chính thả tay ra khỏi cây châm bạc cuối cùng.
Quỷ Cốc Thập Tam Châm, hoàn thành!
Sắc mặt các bác sĩ bên phía Hàn Thành trắng bệch.
Y Vương cũng không thể giữ bình tĩnh, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Dừng! Hai bên đã châm cứu xong, xin mời cô Anna, anh Jesse của Hiệp hội Y tế Quốc tế tiến hành giám định vết thương!”.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn cao giọng nói.
Người bên phía Hàn Thành và Hoa Quốc lập tức hồi hộp hẳn lên.
Người của Hiệp hội Y tế đưa bệnh nhân đến trước máy đo, bắt đầu kiểm tra vết thương của anh ta.
Cả quá trình gần như không có tiếng động nào.
Nhiều bác sĩ Hoa Quốc có kinh nghiệm run rẩy, dõi mắt chờ mong.
“Nhất định phải thắng, nhất định phải thắng!”, Lạc Thiên âm thầm cầu nguyện.
Lạc Bắc Minh ánh mắt nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt.
Ngay cả Mạc Thanh cũng kiễng chân nhìn về phía Anna, sốt ruột chờ đợi kết quả.
“Người này… thật thú vị”, Liễu Như Thi chớp mắt, quan sát Lâm Chính một cách kỹ càng.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao, dù có thua, y học Hoa Quốc có cậu ấy cũng sẽ không thể nào xuống dốc được!”, Khấu Quan vuốt râu cảm khái.
Bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Anna và Jesse.
Không biết qua bao lâu.
Anna và Jesse ngẩng đầu lên, nhấn vài cái lên dụng cụ đo, hai hình ảnh hiện ra.
Tổ trọng tài tập trung lại, thảo luận với nhau.
Dần dần, sắc mặt các trọng tài bên phía Hàn Thành cực kỳ khó coi, trọng tài bên phía Hoa Quốc thì mừng rỡ và kích động.
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi.
Phía Hàn Thành tim đánh thịch một tiếng, có chút chán nản.
Anna tiến lên, mỉm cười nói: “Qua sự giám định và thảo luận của Hiệp hội Y tế chúng tôi, đã có kết quả của cuộc thi đấu này.
Tất cả trọng tài nhất trí quyết định, bác sĩ Lâm thuộc đội ngũ bác sĩ Hoa Quốc đã giành chiến thắng cuộc thi này!”.
Dứt lời, xung quanh rơi vào yên lặng tĩnh mịch.
Ngay sau đó!
Mọi người lập tức rộ lên xôn xao!
“Thắng rồi?”.
“Hay! Hay lắm! Ha ha!”.
“Chúng ta thắng rồi!”.
Tiếng hô hào kích động vang vọng khắp sân vận động.
Vô số người Hoa Quốc rơi nước mắt.
Vô số người ôm chầm lấy nhau!
“Thắng rồi! Thật sự thắng rồi!”, một bác sĩ trẻ tuổi lau nước mắt nói.
“Tổ tiên ơi, chúng con không làm mất mặt các cụ!”, các bác sĩ lớn tuổi quỳ xuống hô to, khóc không thành tiếng.
“Tốt quá rồi! Ông Tề, tốt quá rồi!”, Cục trưởng Hác nắm chặt tay ông Tề, kích động nói.
“Phải… phải!”, Tề Trọng Quốc cũng cười mà nước mắt rơi.
“Anh ấy làm được rồi…”, Lạc Thiên che miệng, nước mắt tràn ra.
Phải biết rằng ngay cả ông nội cũng không dám chắc có thể chiến thắng Park Young Joon.
“Không thể nào, thầy của chúng ta sao lại thua được? Tuyệt đối không thể!”.
Có người bên phía Hàn Thành lên tiếng chất vấn.
Nhưng Anna lại thong thả nói: “Tất cả số liệu và hình ảnh đều nằm trên máy đo, anh có thể so sánh tình trạng nối khớp của huyết quản, xương cốt… của hai bên ở đây, rất dễ phán đoán”.
Cô ta nói xong, người bên phía Hàn Thành im bặt.
“Chúc mừng cậu, thần y Lâm!”.
“Cậu đã bảo vệ tôn nghiêm của giới Đông y Hoa Quốc chúng ta! Cậu chính là anh hùng!”.
“Cảm ơn cậu!”.
Mọi người đều vây lại, kích động nói, trên mặt ai cũng tràn đầy sự kính trọng.
Xu thế suy tàn trước kia, những lần thất bại trước kia, tất cả đều biến mất sạch sẽ.
Đây thật sự có thể gọi là xoay chuyển tình thế!
Cứ ngỡ là thua chắc rồi, nào ngờ lại được Lâm Chính cứu vãn tình thế.
Hơn nữa… còn là áp đảo!
Phải, trận chiến này Lâm Chính đã dốc hết khả năng, không giữ lại gì.
Anh muốn thắng áp đảo đám bác sĩ Hàn Thành!
“Cút đi!”.
Đột nhiên Lâm Chính quát lớn một tiếng.
Những người ở gần Lâm Chính sững người, tràn đầy kinh ngạc.
“Bác sĩ Lâm, cậu đây là…”, có người run rẩy hỏi.
Lại nghe Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi không đại diện cho giới Đông y Hoa Quốc, cho nên tôn nghiêm của giới Đông y Hoa Quốc ra sao không liên quan đến tôi! Cuộc thi này tôi không thi đấu vì các người! Tôi chỉ thi đấu vì y học Hoa Quốc! Tôi thắng thì có liên quan gì đến các người?”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt tất cả bọn họ đều trở nên quái gở.
Mọi người đồng loạt chuyển ánh nhìn sang phía Mạc Thanh, Cục trưởng Hác và những người đã mắng chửi Lâm Chính, xua đuổi Lâm Chính trước kia.
Những người này đều sững sờ, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống.
“Ông Mạc Thanh và các vị đang đứng ở đây, các vị là đại biểu của Giang Thành, các vị đã nói người này không thể đại diện cho các vị, cũng không thể đại diện cho phía Hoa Quốc.
Vì vậy, lần thi đấu vừa rồi không nằm trong cuộc quyết đấu ngày hôm nay, chỉ là cuộc so tài cá nhân giữa tôi và bác sĩ Lâm đây mà thôi! Bây giờ, mời các vị cử ra đại diện đấu với tôi lần nữa!”.
Park Young Joon bình tĩnh nói.