NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3966

“Cái gì? Con ma bệnh mới vào cung hôm qua muốn đấu y với Tiết Tường? Lại còn đấu sinh tử?”.

“Con ma bệnh đó là ai? Mới vừa được Ngũ tôn trưởng chữa khỏi xuống được giường lại dám đi đấu y với người của thiên cung Trường Sinh chúng ta? Cậu ta không biết y thuật của thiên cung Trường Sinh chúng ta có thể so với tiên thuật sao?”.

“Đúng là không biết tự lượng sức!”.

“Mọi người không biết à? Trước đây tên đó cũng đã từng vào thiên cung Trường Sinh, từng học y ở chỗ chúng ta, nhưng nghe nói chưa học được mấy tháng đã bị trục xuất vì sự kiện Ngũ Độc!”.

“Cái gì? Cậu ta là người tham gia sự kiện Ngũ Độc sao?”.

“Không phải, sau chuyện đó, tôn trưởng đã chứng minh cậu ta trong sạch”.

“Hóa ra là vậy”.

“Nhưng mới học ở chỗ chúng ta mấy tháng đã dám khiêu chiến với Tiết Tường? Tiết Tường trở thành đệ tử chính thức cũng đã năm sáu năm, cộng thêm thời gian làm đệ tử ký danh, ở thiên cung chúng ta ít nhất cũng hơn mười năm, con ma bệnh đó dựa vào cái gì?”.

“Tôi thấy cậu ta là một kẻ lỗ mãng, chuyện gì cũng không suy nghĩ trước khi làm!”.

“Ha, còn quyết đấu sinh tử! Đây là buộc Tiết Tường phải giết cậu ta sao?”.

“Người không biết trân trọng mạng sống như cậu ta, chết cũng đáng”.

“Thật thú vị!”.

Các nơi trong thiên cung đều tràn ngập tiếng thảo luận, đợi đến khi biết được là Lâm Chính, tất cả mọi người đều cười cợt và mỉa mai.

Thiên cung Trường Sinh, đại tông y đạo ẩn thế!

Lúc nhỏ Lâm Chính từng đọc được bài viết về tông phái này từ một cuốn sách nào đó ở nhà họ Lâm, thế là có năm nọ anh lén rời khỏi nhà họ Lâm, tìm được đến đây theo ghi chép trên sách.

Dựa vào thiên phú hơn người và kiến thức đặc biệt về y thuật, anh đã thành công vào được thiên cung, trở thành một đệ tử của thiên cung Trường Sinh.

Nhưng vì gặp phải sự kiện Ngũ Độc, anh mới nhập môn chưa được mấy tháng đã bị thiên cung trục xuất khỏi tông môn.

Thật ra bị trục xuất cũng còn may, các đệ tử bị xử tử trong sự kiện lần đó không phải con số nhỏ.

Liễu Như Thi đang giận biết được chuyện này, kinh hoảng đến mức ngồi trong phòng cả nửa ngày không ra ngoài.

Một lúc lâu sau, dường như cô ấy đã ra quyết định gì đó, mượn điện thoại của một sư tỷ gọi điện cho bà nội mình.

“Bà”.

“Như Thi, sao vậy? Thần y Lâm… vẫn ổn chứ?”, đầu kia điện thoại là giọng nói yếu ớt của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên.

“Bà, xin lỗi bà, có lẽ Như Thi không về được nữa, bà… hãy giữ sức khỏe nhé”, Liễu Như Thi nhắm mắt nói, khóe mắt trào nước mắt.

Mặc dù Dược Vương tỉnh Hoài Thiên bị bệnh nặng nhưng không ngốc, bà ấy đã đoán được có chuyện gì đó xảy ra.

“Như Thi, bà nội đã già, không sợ rắc rối. Ngược lại cháu còn trẻ tuổi, sau này tương lai còn dài, cháu phải nghĩ kỹ…”, bà lão khuyên nhủ.

“Bà, nếu không có thần y Lâm chữa trị cho cháu, Như Thi đã không còn sống đến bây giờ. Ân nhân gặp nạn, cháu không thể khoanh tay đứng nhìn”, Liễu Như Thi đau khổ nói.

“Cháu hiểu được chuyện có ơn báo ơn, có nghĩa những năm qua bà không uổng công dạy cháu! Cháu muốn làm gì thì cứ làm đi, bà nội ủng hộ cháu. Chỉ là… bà nội thật sự rất muốn gặp lại cháu…”.

Bình luận

Truyện đang đọc