Dứt lời, toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng bằng vẻ không dám tin.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng như nghe thấy sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.
Trực thăng 429 sao? Đó là gì vậy? Người dân bình thường căn bản chưa từng nghe thấy bao giờ. Có vài quan khách cũng vò đầu bứt tai, rõ ràng là họ không hiểu về thứ này lắm.
Thế nhưng những người thượng đẳng như Ly Tiểu Mỹ, Dan Moore thì rõ ràng là biết đây là thứ gì.
“Trực…trực thăng 429 sao? Không thể nào?”, Ly Tiểu Mỹ lắp bắp.
“Là giả đúng không? Sao anh ta có thể có được những thứ đó chứ?”, Lệnh Chí Hào hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Tiểu Hào, đó là gì vậy?”, Chu Phi Phi ở bên cạnh không hiểu.
“Trực thăng cá nhân”, sắc mặt Lệnh Chí Hào trông vô cùng khó coi.
“Có đắt không?”, Chu Phi Phi thận trọng hỏi.
Lệnh Chí Hào do dự, sau đó nói nhỏ: “Trước mắt giá thị trường ít nhất là 40 triệu tệ”, dứt lời, không ít người nín thở.
“Là giả, chắc chắn là giả”, Chu Phi Phi thét lên.
“Những thứ này giờ đã hạ cánh ở đâu A Trương”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Dạ trên đỉnh tòa nhà ạ”.
“Điều máy bay đáp xuống bãi đỗ xe đi”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, bãi đỗ xe nhiều xe quá, máy bay của chúng ta không có chỗ”, người tên A Trương tỏ ra khó xử.
“Không sao, bảo xe kéo kéo xe ra rồi đáp vào”, Lâm Chính nói bằng giọng thản nhiên.
A Trương giật mình thế nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lâm chính thì cũng hiểu ra ngay và liền gật đầu: “Cậu Lâm đợi chút, tôi sẽ bảo người đi sắp xếp”.
Nói xong, người này chạy ra ngoài. Cả hiện trường im phăng phắc, ai cũng bàng hoàng nhìn Lâm Chính.
“Thằng nhóc này…làm được thật sao?”
“10 chiếc trực thăng 429 sao? Là hơn 400 triệu tệ đấy”.
“Ai…ở Giang Thành này có thể điều được từng đó trực thăng trong vòng 10 phút chứ!”
“Những thứ này đẳng cấp hơn Lamborghini nhiều!”
“Hừ, mọi người tin sao? Tôi nói cho mọi người biết, tôi mà không tận mắt nhìn thấy trực thăng thì không bao giờ tin”.
“Đúng vậy, vừa rồi chẳng phải người kia nói là trực thăng đang đỗ trên đỉnh lầu sao? Giờ ai mà lên đó xem được? Thế thì chém gió thế nào mà chẳng xong”.
“Chính xác…”
Những người khách có mặt bắt đầu nhao nhao lên tiếng, nhất là những người trước đó chửi Lâm Chính và Trương Tinh Vũ. Bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thực này. Huống hồ chuyện này cũng hết sức vô lý, ai dám tin chứ?
Ly Tiểu Mỹ cũng vậy.
“Hừ, làm bộ làm tịch! Tôi nói cho cậu biết, đừng có chém gió nữa. Cho dù cậu có điều được 10 chiếc trực thăng tới thật thì đã sao? Giờ thứ cậu mặc là đồ giả, đó là vì cậu nghèo. Điều này không thể chối cãi, cậu có vung ra nhiều tiền hơn thì cũng không thể nào thay đổi được hiện thực này”, Ly Tiểu Mỹ tức giận đùng đùng.
Lời nói này đã khiến đám người Chu Phi Phi có cơ hội phụ họa theo.
“Đúng vậy, trên người cậu mặc đồ giả là điều không thể chối cãi. Nhà thiết kế còn đang ở đây, để xem cậu làm thế nào”.
“Cậu nhiều tiền mà lại đi mặc hàng giả sao? Cậu định lừa ai?”
“Nghèo thì là nghèo còn làm bộ làm tịch!”
Đám đông nhao nhao chỉ trích. Ly Tiểu Mỹ cười lạnh lùng. Dan Moore mặt lạnh như băng. Ông ta là nhà thiết kế, tác phẩm của ông ta giả hay thật lẽ nào còn không nhận ra?
Đúng lúc này có người bước vào phòng.
“Cậu Lâm, hóa ra cậu ở đây à? Xe kéo đã vào bãi đỗ, giờ có thể kéo xe ra để nhường chỗ đáp trực thăng rồi, cậu còn gì dặn dò nữa không?”, giọng nói cung kính vang lên. Mọi người sừng sờ nhìn theo.
“Là ông Mã Hải sao?”
“Ôi trời, là sếp Mã thật sao!”
“Sao sếp tổng lại tới rồi”
Đám đông nhốn nháo, ai cũng bước tới như muốn chào hỏi Mã Hải. Thế nhưng chứng kiến cách nói chuyện của Mã Hải với Lâm Chính thì đám đông trố mắt.
Có vẻ như Dan Moore cũng biết Mã Hải. Ông ta khựng người, sau đó mỉm cười, nhiệt tình bước lên: “Ôi thượng đế, là ông Mã Hải sao? Tôi thật may mắn lại có thể gặp được ông ở đây. Đây là sự sắp đặt của thượng đế phải không?”
Nói xong, Dan Moore bước lên ôm lấy Mã Hải. Thế nhưng Mã Hải chẳng buồn quan tâm. Ông ta chỉ chau mày.
“Dan Moore sao ông lại ở đây?”
“Ông Mã, tôi nhận mời lời của bà Ly tới đây dùng bữa thì gặp chút rắc rối! Ồ, cũng hoang đường thật, thằng nhóc này mặc đồ giả, mà trước mặt tôi – người thiết kế ra nó thì lại nói là đồ thật? Đúng là hoang đường, hoang đường”, Dan Moore khẽ lau mồ hôi trán.
Nhưng đúng lúc này Mã Hải đột nhiên nói: “Cậu ấy mặc là hàng thật mà!”
“Cái gì?”
Tất cả thất thanh kêu lên. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng há mồm trợn mắt, sững sờ nhìn Mã Hải.
“Mã Hải, ông…”, Dan Moore cũng sững sờ, nhìn ông ta bằng vẻ không dám tin.
“Ông Dan Moore, tôi nhớ lúc trước đích thân đặt hai bộ vest mà! Trong đó một bộ tặng cho cậu Lâm, chính là bộ cậu ấy đang mặc. Ông chắc là cậu ấy mặc hàng giả chứ?”, Mã Hải nói với vẻ nghiêm túc.
“Hả…điều này…”
Dan Moore á khẩu. Chuyện gì thế này?Đây rõ ràng là hàng giả mà. Lẽ nào Dan Moore lại không biết hiểu ý của Mã Hải là gì sao? Hàng giả nhìn cái là biết ngay. Đây không thể nào là hàng thật được.
Sản phẩm này dùng chất liệu loại một tạo ra, nếu mà nói về giá thì cùng lắm cũng chỉ một trăm tệ là cùng.
Vậy mà Mã Hải lại nói là hàng thật…thế thì Dan Moore phản bác thế nào đây?
Nói Mã Hải nhầm, nhưng Mã Hải đã nói là mua từ chỗ ông ta mà, vậy thì khác gì Dan Moore tự tát vào mặt mình? Lúc này người khác sẽ nói một nhà thiết kế quốc tế như ông ta lại đi bán hàng giả sao.
Nhưng nếu chấp nhận lời nói của Mã Hải thì ông ta đúng là kẻ lừa gạt người khác thật.
Giờ phải làm sao? Dan Moore lúng túng.
“Dan Moore tôi nghĩ chắc chắn là ông nhìn nhầm rồi. Đây chính là hàng thật. Chắc do ông mệt quá đấy. Hay là thế này, tôi gọi điện cho sếp tổng để ông nghỉ vài ngày cho bớt mệt nhé. Ông thấy thế nào?”, lúc này Mã Hải bước lên và nói tiếp.
Dan Moore câm nín, giờ mới ý thức được địa vị của người trước mặt mình và nói: “Đúng rồi, ông Mã, ông nói đúng, vừa nãy…chắc chắn là tôi hồ đồ rồi. Đây chính là…hàng thật…”
Dứt lời, cả hiện trường câm nín. Đám đông nhìn chăm chăm Dan Moore, không biết phải nói gì…