NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Phản ứng của Lâm Chính khiến cho đối phương tức điên. Giọng nói của người này càng lúc càng mất lịch sự: 

“Chúng tôi bảo cậu đi liên hệ với thần y Lâm của Giang Thành, tại sao cậu không làm theo? Tại sao không có đáp án? Sao, cậu coi lời nói của chúng tôi là gió bên tai đúng không?” 

“Tôi nhớ là mình đầu có hứa sẽ giúp các ông liên hệ với thần y Lâm đâu”, Lâm Chính hờ hững đáp. 

“Cậu nói cái gì?”, người này lập tức nâng tông. 

“Hôm trước các người nói xong bèn tắt mắt, có nghe xem ý tôi thế nào đâu?”, Lâm Chính nói tiếp. 

“Vậy ý cậu là gì?”, người này đanh giọng. 

“Tôi không làm được”, Lâm Chính khinh thường đáp trả. 

Im lặng. 

“Mặc dù Lâm Chính tôi là kẻ bỏ đi nhưng cũng không thể nào dâng vợ mình cho người khác đề cầu xin được. Chắc các người không hiểu con người tôi rồi”, Lâm Chính lại nói. 

Dứt lời, đầu dây bên kia bật cười. 

“Cậu là đồ con hoang, vô dụng mà thôi. Nếu không có mẹ cậu sắp xếp để cậu có được một cô vợ như hoa như ngọc như thế thì cậu tưởng cậu có được cơ hội ngày hôm nay sao? Đừng nói nhiều, trong vòng ba ngày phải có kết quả cho tôi. Đây là lựa chọn duy nhất của cậu, cũng là lựa chọn cuối cùng. Nếu như không biết trân trọng cậu sẽ mất tất đấy. Tin tôi đi. Cậu biết sức mạnh của nhà họ Lâm là như thế nào mà". 

Nói xong người này lại tắt máy, dường như chẳng muốn nghe thêm từ Lâm Chính. Lâm Chính nhìn điện thoại, bật cười. 

“Lâm Chính, sao thế? Gặp phải rắc rối gì à?”, Trịnh Nam Thiên chau mày. 

Mặc dù nội dung cụ thể ông ta không biết nhưng từ giọng điệu của Lâm Chính có thể đoán ra, rõ ràng là không phải chuyện gì tốt đẹp. 

“À, không có gì…Chỉ là một tên khốn nạn làm phiền tôi thôi. Tôi không quan tâm”, Lâm Chính cười nói. 

“Vậy sao?”, Trịnh Nam Thiên chau mày. 

“Thần y Lâm, nếu như có gặp khó khăn gì thì có thể nói với chúng tôi. Nếu trong phạm vi cho phép thì tôi nhất định sẽ giúp cậu”, mọi người xung quanh cũng nói thêm vào. 

“Không cần đâu, cảm ơn mọi người”. 

Lâm Chính cười nói: “Các vị, tôi vẫn còn có việc, không ở lại lâu được. Hẹn gặp lại”. 

“Vậy thì tốt, thần y Lâm, để tôi bảo Tiểu Triệu tiễn cậu”. 

“Không cần, không cần…” 

Lâm Chính từ chối, sau đó rời đi. Trịnh Nam Thiên nhìn theo bóng lưng Lâm Chính. Ông ta khẽ chau mày. 

“Ông sao thế?” 

“Tôi đang nghĩ về chuyện của Lâm Chính”. 

“Thần y Lâm là kỳ nhân. Có những việc cậu ấy sẽ tự xử lý, ông đừng lo lắng. 

“Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi hình như có nhắc tới “nhà họ Lâm”. 

“Cái gì? Nhà họ Lâm?”, đám đông thất kinh, mặt mày tối sầm. 

“Tiểu Triệu, đi điều tra đi”. 

“Vâng, thủ trưởng”. 

… 

Sau khi ra khỏi viện, Lâm Chính lên xe do Long Thủ sắp xếp và rời khỏi Giang Thành. 

Chiếc xe phóng vọt ra khỏi tỉnh, tới tỉnh Quế Vân. Lâm Chính khá bất ngờ. Tỉnh Quế Vân có ngọn núi Vân Cư khá nổi tiếng. Nghe nói ở đây có một cao tăng đắc đạo được rất nhiều người tôn kính. 

Đương nhiên, chiếc xe không lái về chùa Vân Cư trên núi này mà là lái về phía Tây Nam của chùa. 

Ở đây có một sơn trang mới xây. Sơn trang rất yên tĩnh, chỉ có vài người mặc đồng phục lao động đi ra đi vào. Chiếc xe lái vào sơn trang, lập tức có một người thanh niên mặc vest bước tới. Người này vội vàng mở cửa cho Lâm Chính. 

“Xin hỏi là thần y Lâm phải không? Tôi tên là Lương Sinh!” 

“Chào anh!”, Lâm Chính bắt tay với Lương Sinh nhưng anh ta tỏ ra vô cùng sốt ruột. 

“Thần y Lâm, xin lỗi anh. Chắc anh không thể nào nghỉ ngơi được rồi. Tình hình của ông nội tôi rất tệ. Anh có thể nào tới xem cho tình hình của ông tôi trước được không? Thật sự xin lỗi anh”, Lương Sinh nóng ruột nói. 

“Được, anh dẫn tôi đi”, Lâm Chính gật đầu. 

Bệnh nhân luôn được ưu tiên. Vào lúc nước sôi lửa bỏng thì Lâm Chính cũng không thích làm màu. Lương Sinh mừng rỡ, lập tức dẫn Lâm Chính vào trong sân chính. Thế nhưng trước tới nơi thì đã nghe thấy tiếng ho kéo dài từ trong vọng ra. 

“Hả?” 

“Ông chủ lại ho ra máu rồi” 

“Mau, mau lấy thuốc cầm máu. 

Tiếng kêu thất thanh vang lên. Ngay sau đó là vài người giúp việc vội vàng lao ra. Trong đó có một người bưng chậu nước, bên trong toàn là máu tươi và khăn. 

Lương Sinh nhìn thấy thì tái mặt. Lâm Chính liếc nhìn. Anh cũng chau chặt mày. 

Máu này…đều biến thành máu đen rồi sao? 

Rõ ràng là tình hình của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng. Hai người lập tức bước vào. 

Cảnh tưởng trong phòng đáng sợ hơn Lâm Chính tưởng tượng rất nhiều. Đây nào phải căn phòng? Mà giống như một phòng phẫu thuật quy mô lớn thì đúng hơn. 

Tất cả đều là máy móc, đông tây y đều có cả. Một bàn đầy thuốc được đặt bên cạnh, giá trị không hề nhỏ. 

Một người đàn ông đang được truyền dịch nằm trên giường. Xung quanh là vài người bác sĩ và y tá đang tiến hành chăm sóc ông ta. Nhưng có vẻ như chẳng có hiệu quả gì. 

“Tôi đề nghị lập tức tiến hành phẫu thuật”, lúc này, một bác sĩ lên tiếng. 

“Còn phẫu thuật sao? Lần này lần thứ mấy rồi? Vết thương lần trước chẳng phải vẫn chưa lành à? Các người muốn ông nội tôi chết trên bàn mổ chắc?”, Lương Sinh tức giận gầm lên. 

Đám đông nghe thấy vậy mới để ý là Lương Sinh vừa mới tới. Tất cả đều im bặt. 

“Cậu Lương, chúng tôi cũng bất lực. Trước mắt tình hình của bệnh nhân rất nguy kịch, phải tiến hành phẫu thuật thôi”, người bác sĩ thở dài. 

“Hừ, các người chữa trị cho ông nội tôi bao năm qua một không có lấy một chút hiệu quả nào. Các người tới lừa tiền của nhà họ Lương thì có”, Lương Sinh nổi giận. 

Mấy người bác sĩ không nói gì nữa. 

“Các người đi đi. Ông nội tôi đã tìm được thần y tới chữa bệnh rồi. Đi hết đi”, Lương Sinh bực bội nói. 

“Thần y sao?”, mấy người này đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính. 

“Trẻ quá”. 

“Cậu Lương, cậu nói người này sao?” 

“Anh bạn này tốt nghiệp trường nào vậy? Làm y bao lâu rồi?”, đám người này nghi ngờ rồi lên tiếng. 

“Tôi không tốt nghiệp trường nào cả, tôi học Đông y”, Lâm Chính cười nói. 

“Cái gì? Đông y?” 

“Trẻ vậy mà đã là bác sĩ Đông y sao?” 

“Trước đây cũng có một ông cụ làm Đông y tới xem. Nghe nói là nổi tiếng lắm nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì. Cậu Lương giờ lại gọi cậu nhóc này tới à…” 

Đám đông cảm thấy không tin. Chẳng ai tin được cả. 

Thế nhưng Lương Sinh mặc kệ, anh ta chỉ hét lên: “Các người không chữa được thì có nghĩa là người khác cũng thế chắc? Đi, đi hết đi”. 

Lương Sinh đuổi hết đám người đi. Bọn họ chỉ biết lắc đầu rời đi. Lúc này, bỗng có một giọng nói khác vang lên. 

“Chị nói này em trai, chị bảo bao nhiêu lần rồi, Đông y toàn lừa người ta thôi, sao em còn gọi đến làm gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc