NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Lâm Chính đến rồi!” 

“Hừ, cái thứ bỏ đi đó tới thì có tác dụng gì?” 

“Khu chúng ta có ai không biết cậu ta đâu. Đó là một kẻ bạc nhược, đánh chửi cũng không dám nói lại. Nếu như cậu ta có năng lực thì Tô Nhu đâu có bị người ta ức hiếp như thế?” 

“Đúng vậy, con bé rõ là tốt bụng chỉ có điều hơi yếu đuối quá. Nếu là tôi thì đã ly hôn từ lâu rồi, cưới người giàu cho sướng cuộc đời”. 

“Với cái cơ thể này thì cũng chỉ có tôi muốn thôi, còn cho người khác người ta cũng chẳng thèm đâu”. 

“Ấy, dám chê bà đây à?” 

Hàng xóm nhao nhao bàn tán, khịt mũi nhìn Lâm Yên. 

Đã có người báo cảnh sát nhưng cảnh sát chưa kịp tới. Thấy Lâm Chính xuất hiện, Tô Nhu bèn chộp lấy tay anh giống như túm được ngọn cỏ cứu mạng. Nước mắt cô rơi lã chã. 

Trương Tinh Vũ cũng hét lên, lao về phía Lâm Chính. 

“Đều là do cậu cái thứ bỏ đi này. Nếu như không phải cậu thì nhà tôi có bị ức hiếp tới mức này không? Toàn do cậu hại cả. Sao cậu không mau rời khỏi Tô Nhu của nhà chúng tôi đi chứ? Tại sao…”, Trương Tinh Vũ gào lên. 

“Mẹ, đừng như vậy…”,Tô Nhu nói bằng giọng khàn đặc. Đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ. 

Lâm Chính không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm. Nhất là khi nhìn thấy vết bàn tay đỏ ửng trên mặt cô thì đôi mắt anh trở nên lạnh như băng đá. 

“Tô Nhu, em đưa mẹ về nghỉ ngơi, ở đây giao cho anh”, Lâm Chính gằn giọng. 

“Giao cho cậu sao? Cậu có cách gì? Cậu có biết lai lịch của người ta không? Cậu giải quyết nổi không?”, Trương Tinh Vũ tức tới mức như sắp khóc tới nơi. 

Nói cho cùng vẫn là chồng và con rể vô cụng, nếu không thì cả nhà bà ta đã không bị ức hiếp tới mức này. 

Tô Nhu căng thẳng, mím môi nói: “Em đưa mẹ về trước rồi sẽ quay lại ngay. Anh đừng làm càn…đợi em đấy”. 

“Em về trước đi”, Lâm Chính dịu dàng cười. 

Nhìn thấy anh cười, Tô Nhu thất thần. Không biết tại sao mà cô càng nhìn càng thấy ở Lâm Chính toát lên vẻ mơ hồ. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này. 

“Mẹ chúng ta về trước thôi”, Tô Nhu khẽ nói. 

Trương Tinh Vũ cũng chẳng còn mặt mũi nào ở đây nữa, bèn vội vàng theo Tô Thu đi về. 

“Ai cho các người đi vậy? Đứng lại”, bà Dương quát lên: “A Cẩu!”. 

“Đứng lại, con kia!”, người vừa lên tiếng tên A Cẩu ngó lơ Lâm Chính, chỉ đuổi theo Tô Nhu và Trương Tinh Vũ. 

Nhưng khi kẻ này vừa tới gận thì … 

Bốp! 

Một cút tát cứng như thép giáng xuống. 

A Cẩu vốn gầy lập tức bị đánh ngã, đầu óc choáng voáng, máu rỉ ra khóe miệng. 

Hàng xóm đứng xung quanh thất kinh. Mấy bà xồ xề đứng đơ người rồi kêu lên. 

“Cậu dám đánh con trai tôi? Tôi sẽ liều mạng với cậu!” 

Mấy bà cô giương nanh múa vuốt lao về phía Lâm Chính. Chiêu thức của bọn họ không phải dạng tầm thường, nếu không phải là túm tóc thì cũng là cào mặt, vô cùng độc ác. 

Chỉ có điều khi bọn họ lao tới thì Lâm Chính cũng đạp thẳng vào bụng từng người một không chút khách khí. 

Bụp! Bụp! Bụp… 

“Á!” 

Mấy bà ngã lăn ra đất, đau tới mức co lại như một con cuốn chiếu, lăn qua lăn lại. Có người còn nôn thốc nôn tháo. 

Một đạp thôi mà mạnh tới vậy. Đám đông thất kinh. Tất cả đều sững sờ. 

Lâm Chính uống nhầm phải thuốc gì vậy? Sao lại mạnh thế chứ? Tuy nhiên đánh đàn bà con gái thì cũng không được đẹp mắt cho lắm. 

Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh cứ thế lao lên tát vào mặt đám đàn bà kia. 

Bốp bốp… 

Tiếng tát như tiếng pháo nổ vang lên giòn giã. Một lúc sau, bà nào bà nấy mặt sưng như mặt lợn. 

“Lâm Chính đủ rồi”, 

“Được rồi” 

“Bình thường cũng không thấy cậu hung dữ như vậy? Sao, đánh mấy bà già thì thể hiện tới vậy cơ à?” 

“Chỉ biết đánh đàn bà thì làm ăn được gì cho đời?” 

Đám bên cạnh khuyên can, còn có không ít người trước đó bị A Cẩu dọa thì cũng bắt đầu nhạo báng.

Bình luận

Truyện đang đọc