NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1813

Một số người tâm trạng kích động hoặc muốn lợi dụng Anna lập tức xông tới.

Anna sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đã hoàn toàn không biết nên làm thế nào…

Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Tất cả đều dồn về phía Anna. Có người muốn đập chết cô. Cũng có người bắt cô tự tử. Thậm chí có người còn muốn lột s@ch đồ của cô ta.

Anna sợ tới mức như muốn phát điên. Cô ta ngồi phụp xuống ôm đầu, không biết phải làm thế nào. Lúc này trông cô ta không khác gì một con thỏ bé nhỏ.

May mà còn vài người có lương tâm quát lên và cố gắng bảo vệ cô ta. Nếu không lúc này sợ rằng Anna đã bị phanh thây rồi.

Ramon cùng vài người quản lý cấp cao của Hiệp hội đứng trước cửa nhìn cảnh tượng hỗn loạn và nhếch miệng cười đắc ý.

“Hội trưởng Ramon, anh không định ổn định lại trật tự chút nào sao?”, một người mỉm cười nói với anh ta.

“Ở đây hỗn loạn lắm à?”, Ramon hỏi ngược lại.

Người kia nói đùa: “Xin lỗi, là tôi lầm thôi!”

“Không sao, chỉ cần đi thay cặp kính mới là được”, Ramon nói.

Đám đông bật cười. Đúng lúc này…

Két!

Tiếng xe phanh gấp vô cùng chói tai vang lên. Không ít người nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc Mercedes Benz phóng tới. Đám đông thất sắc, vội vàng né qua hai bên. Có nhiều người do cuống quá còn vấp ngã.

Hiện trường lốn nhốn, tiếng la hét vang lên không ngớt. Chiếc xe phóng vào giữa đám đông, dừng lại trước mặt Anna.

“Anna, mau lên xe”, người ở trên xe vội vàng hét lên. Anna bừng tỉnh, lập tức mở cửa xe, nhảy vào.

Rầm!

Cửa xe đóng chặt, chiếc xe lùi lại, định thoát ra khỏi vòng vây của đám đông.

“Bọn chúng bỏ chạy rồi”.

“Đừng để chúng chạy thoát. Chặn lại”.

Có nhiều người cảm thấy không cam tâm định chặn lại. Thế nhưng người lái xe mặc kệ, cứ thề lùi về sau tông vào những kẻ có ý định chặn họ. Đám người tái mặt, vội vàng né sang hai bên. Chiếc xe được đà bèn quét một đường cong đẹp mắt rồi lao vọt đi.

“Chết tiệt!”

“Shit!”

“Các người sẽ gặp quả báo thôi! Chắc chắn đấy!”, rất nhiều người lao lên chửi rủa. Còn có người nhặt đá bên đường ném về phía chiếc xe. Thế nhưng chiếc xe nhanh chóng lao ra đường lớn và biến mất.

“Ai vậy?”, Ramon chau mày.

“Nhìn biển thì có vẻ như là xe của Jesse”.

“Jesse? Hừ, anh ta cũng sẽ gặp báo ứng thôi”, Ramon lạnh giọng, quay người đi vào trong.

Trên xe…

“Khụ khụ…”, Anna ho mãnh liệt. Cô ta lấy khăn giấy cố gắng lau nước ngọt và vụn bánh dính trên người.

“Chắc tôi phải đi tắm cái rồi”, Anna vứt giấy trong tay đi và thở dài.

“Tôi thấy tốt nhất là cô nên rời khỏi nước Mễ”, Jesse đang lái xe bèn lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc