NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Tôi không quan tâm, hôm nay ông không đuổi chúng nó ra ngoài, thì khỏi cần làm tiệc mừng thọ nữa!", bà cụ Trương tức giận nói, dáng vẻ thề không bỏ qua. 

"Bà…", ông cụ Trương tức muốn xì khói. 

"Mẹ, mẹ đừng như vậy, bao nhiêu khách khứa đang nhìn vào", Trương Hoa Ca vội bước tới khuyên nhủ. 

"Nhìn thì làm sao? Bây giờ cái nhà này xảy ra chuyện, mẹ là người làm chủ, sao có thể bỏ mặc chứ? Mẹ có thể trơ mắt nhìn bố con hồ đồ sao?", bà cụ Trương tức giận nói, lúc tâm trạng kích động, thậm chí còn ho khù khụ. 

"Mẹ không sao chứ?". 

"Mẹ đừng tức giận nữa". 

Mấy đứa con vội vàng vây tới, vừa vỗ lưng vừa an ủi. 

Trương Tùng Hồng không nhịn được nữa, cuống lên nhìn ông cụ Trương nói: "Bố, bố nghe lời mẹ đi". 

"Mày muốn đuổi em gái mày đi?", ông cụ Trương trừng mắt nhìn Trương Tùng Hồng, nói vẻ không dám tin. 

"Ừm… bố, con không có ý đó, chỉ là… mẹ nói cũng có lý, nếu không đuổi mấy người này đi, nhỡ mấy gia tộc kia tìm đến thì chuyện sẽ trở nên rất phiền phức. Hôm nay là tiệc mừng thọ của bố, không cần phải làm như vậy", Trương Tùng Hồng nhíu mày đáp. 

"Mày cũng biết hôm nay là tiệc mừng thọ của tao à?", ông cụ Trương đập bàn, quát lớn: "Mày muốn bảo tao đuổi con gái cháu gái tao đi vào đúng tiệc mừng thọ của tao? Mày có ý gì hả? Bọn mày là súc sinh! Nhưng tao thì không!". 

"Ông già kia, ông… ông… ông dám mắng chúng tôi là súc sinh?", bà cụ Trương tức đến nỗi suýt thì ngất xỉu, cả người run lên bần bật, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như muốn xông tới ăn thịt người. 

"Súc sinh còn biết bảo vệ con của mình! Các người thì sao?", ông cụ Trương trừng mắt, gầm lên. 

"Được! Được! Được! Lão già chết tiệt này! Ông được lắm!", bà cụ Trương tức phát điên lên. 

Đám khách khứa ai nấy đều nín thở. 

"Bố mẹ đừng cãi nhau nữa!". 

"Hôm nay là ngày vui, đừng biến mọi chuyện trở nên như vậy!". 

Đám anh em nhà họ Trương nhao nhao khuyên nhủ. 

"Trương Tinh Vũ! Tô Quảng! Nếu cô chú còn chút lương tâm thì tự giác biến đi, phải khiến nhà họ Trương gà bay chó sủa thì cô chú mới hài lòng sao?", đúng lúc này, Trương Côn ngoảnh đầu lại, hậm hực trừng mắt nhìn nhà Trương Tinh Vũ. 

"Bác tư, ừm…", Tô Nhu đang định lên tiếng thì bị Tô Quảng ngăn lại. 

"Bố!". 

"Tiểu Nhu, chỗ này không đến lượt con lên tiếng", Tô Quảng khàn giọng nói. 

Tô Nhu hơi sửng sốt, chỉ thấy lúc này Tô Quảng vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc. 

Ông ta nhìn Trương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói: "Tinh Vũ, chúng ta về thôi". 

"Được…", Trương Tinh Vũ nhắm mắt, vẻ mặt đầy đau khổ. 

"Con xin lỗi bố, bọn con không thể ở đây với bố nữa, bố ăn nhiều uống nhiều, giữ gìn sức khỏe, con và Tinh Vũ về Giang Thành đây…", Tô Quảng khàn giọng nói. 

"Không được, các con không được đi đâu hết, ăn xong tiệc mừng thọ của bố đã", ông cụ Trương tính tình ngang bướng, sao có thể chịu thỏa hiệp chứ? 

"Bố, bố đừng như vậy, con và Tinh Vũ… đã quen rồi. Thực ra hôm nay bọn con đã rất vui, dù có ở lại hay không cũng không sao, tóm lại bố cứ giữ gìn sức khỏe là được". 

"Phải đấy bố… Thực ra như thế này… đã rất tốt, đã rất tốt rồi…", giọng nói Trương Tinh Vũ nghẹn ngào, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thốt được ra lời, chỉ có thể tạm biệt một cách đơn giản. 

Ông cụ Trương tức đến nỗi hai tay siết chặt tay vịn ghế. 

Nói một cách nghiêm túc… thì bà cụ Trương nói đúng. 

Hơn nữa nếu cứ tiếp tục ồn ào như vậy thì chắc chắn nhà họ Trương sẽ không được yên bình, tổn hại thanh danh… 

Ông ta là người đứng đầu của cả nhà, không thể khiến nhà họ Trương mất hết thể diện, nhưng… ông ta càng không muốn như vậy. 

Nhưng có cách gì chứ? 

Đời người có bao nhiêu là bất đắc dĩ? 

Ông ta là người hiểu rõ nhất đạo lý này… 

"Tiểu Vũ, A Quảng… Các con chịu thiệt thòi rồi…", ông cụ Trương buồn bã nói. 

"Bố…" 

Trương Tinh Vũ lập tức nước mắt như mưa. 

"Đi thôi". 

Tô Quảng kéo tay Trương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói. 

Lần này Trương Tinh Vũ không ngang bướng nữa, hồn bay phách lạc đi theo Tô Quảng ra ngoài. 

"Anh nói xem đây là số phận của nhà chúng ta sao? Nhà họ Tô không chào đón chúng ta, nhà họ Trương thì ghét bỏ chúng ta, rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì?", Tô Nhu nhắm hai mắt, đau khổ nói. 

Tất cả mọi người đều nhìn cả nhà họ. 

Nhưng đúng lúc này, một người vội vàng chạy vào. 

"Đến rồi, đến rồi! Người đến rồi!", người ở bên ngoài gấp gáp kêu lên. 

"Có người đến?". 

Ai nấy đều ngừng thở. 

"Người từ đâu đến?", ông cụ Trương lạnh lùng hỏi. 

"Còn phải nói sao? Chắc chắn là nhà họ Khai và nhà họ Việt", Trương Ái Khởi ở bên cạnh nói đầy quái đản. 

"Không phải… là Giang Thành!". 

Người kia lắc đầu nguầy nguậy. 

Vừa dứt lời, ai nấy đều sửng sốt. 

"Người từ Giang Thành đến?".

Bình luận

Truyện đang đọc