NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2843

Nhưng Lâm Chính vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thời gian này anh còn cần phải điều dưỡng thật tốt, nếu không, sức mạnh của Nghịch Chuyển Châm vẫn sẽ đe dọa đến tính mạng của anh bất cứ lúc nào.

Thật ra Lâm Chính đã nghĩ đến chuyện ở động phủ này thêm một thời gian, tìm hiểu rõ di chứng của Nghịch Chuyển Châm.

Nhưng… anh không đợi được!

Thôn Dược Vương có thể đe dọa đến Học viện Huyền Y Phái bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đó, Lâm Chính lập tức khởi hành, gấp rút chạy đến Giang Thành.

Điện thoại của anh đã hết pin, không thể thông báo cho phía Mã Hải, lúc đi vội vàng nên tiền cũng không mang theo, chỉ có thể bắt taxi về Giang Thành.

Tài xế taxi cực kỳ không tình nguyện, anh ta quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một lượt.

Mặc dù Lâm Chính trông rất đẹp trai, sau khi rời khỏi động phủ Thiên Nhân, gương mặt anh càng thêm tuấn tú, còn tuấn tú hơn cả trước kia, ngay cả đàn ông nhìn thấy cũng hơi dao động, nhưng quần áo Lâm Chính lam lũ, đầy bụi bặm, trông giống như vừa mới chạy nạn.

Anh đi từ núi Tiên Nhân đến Giang Thành ít nhất cũng phải mười tiếng đi xe, tiền đi phải nói là cao trên trời.

“Từ đây đến Giang Thành không phải mấy nghìn tệ thì tôi không đi đâu, anh có tiền không?”, tài xế không nhịn được hỏi.

“Anh đến Học viện Huyền Y Phái, tôi sẽ trả ai gấp đôi tiền xe”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Học viện Huyền Y Phái? Anh không nhầm lẫn đấy chứ? Học viện Huyền Y Phái đã không còn nữa rồi!”, tài xế bật cười, nói.

“Cái gì?”.

Hơi thở của Lâm Chính run rẩy, cơ thể đột nhiên ngã về phía trước, mở to mắt nhìn tài xế: “Anh nói lại lần nữa xem, Học viện Huyền Y Phái sao rồi?”.

“Học viện Huyền Y Phái không còn nữa rồi! Anh không biết à? Hôm qua đã điều tra niêm phong rồi, bắt rất nhiều người, người bệnh trong đó đều được chuyển đến bệnh viện thành phố! Bây giờ Học viện Huyền Y Phái cũng đã niêm phong đóng cửa!”, tài xế kỳ quái nhìn anh.

“Không thể nào!”.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, nghiến răng nghiến lợi: “Học viện Huyền Y Phái hành y cứu người, truyền dạy y học, khám bệnh bốc thuốc miễn phí, cứu người vô số. Một nơi như vậy sao lại bị điều tra niêm phong? Chắc chắn là anh nhầm lẫn rồi!”.

“Anh cãi làm gì? Báo có đăng rồi! Hôm qua Học viện Huyền Y Phái nổ ra một vụ tranh chấp y tế rất nghiêm trọng, làm chết rất nhiều người. Chuyện đó rất lớn, không thể không đóng cửa tạm thời. Tự anh không biết đi xem báo đi, cãi với tôi có ý nghĩa gì?”, tài xế tức giận, đùng đùng quát lên.

Lâm Chính nghe vậy, đồng tử co lại, đại não hỗn loạn.

“Nếu anh không có tiền ngồi xe thì đừng ảnh hưởng công việc của tôi!”, tài xế hừ một tiếng, nói.

“Đến Dương Hoa! Tôi sẽ trả anh gấp đôi!”, Lâm Chính nói.

“Gấp đôi? Chỉ dựa vào anh? Trên người anh có được một xu nào không?”, tài xế không tin.

“Gấp ba!”, Lâm Chính lại hét lên.

Tài xế sửng sốt, nhìn vẻ mặt Lâm Chính, thấy anh không giống như đang đùa, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Được, tôi tin anh một lần. Tôi nói cho anh biết, trên xe có camera đấy, nếu anh xù tiền xe, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!”.

Bình luận

Truyện đang đọc