NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1487

“Tình hình thế nào rồi?”

“Chương Sư Hà chết rồi”.

“Chết rồi sao? Hừ! Chương Sư Hà không phải là đã dùng thuốc của thần y Lâm à? Sao chết được? Xem ra thuốc của thần y Lâm chỉ là một cú lừa mà thôi, căn bản không có tác dụng gì!”

“Ông chủ, giờ làm thế nào?”

“Về đi, chúng ta không có liên quan gì, còn về thần y Lâm và nhà Tư Mã thì để bọn họ tự đối đầu với nhau. Nếu như thuốc tăng tuổi thọ là thật thì chúng ta còn chơi một chút, giờ xem ra tất cả chỉ là lừa đảo. Vậy thì thôi đi”.

“Vâng ông chủ”.

Đám đông bắt đầu rời đi. Cái chết của Chương Sư Hà cũng được truyền đi khắp nơi trong một đêm. Cả Yên Kinh rục rịch.

Nhà họ Chương ai cũng cảm thấy đau khổ. Đến cả Hạ Quốc Hải cũng sững sờ. Buổi trưa còn đang yên đang lành, sao tới tối đã không còn nữa rồi?

Nhà họ Chương khóc lóc gào thét đưa Chương Sư Hà vầ nhà, tang trắng cũng được treo lên ngay trong đêm.

“Sao lại thế này chứ?”, Chương Hiểu Hiểu ngồi giữa linh đường nhìn khăn tang, đợi Chương Sư Hà được khâm niệm. Cô như người mất hồn.

“Chị ơi, tại sao, tại sao ông đột nhiên lại chết vậy?”, Chương Hoa khóc lóc. Chương Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ ôm Chương Hoa khóc nức nở.Đúng lúc này, một người đột nhiên lao vào tát thẳng mặt Chương Hiểu Hiểu.

Bốp!

Âm thanh nặng nề vang lên. Khuôn mặt Chương Hiểu Hiểu lập tức xuất hiện vết hằn của bàn tay.

“Dượng, tại sao dượng lại đánh chị?”, Chương Hoa đứng bật dậy, nhìn người đàn ông trung niên bằng vẻ không dám tin.

“Dượng đánh vậy còn nhẹ đấy. Chuyện này không liên quan gì tới cháu, đứng qua một bên”, người đàn ông trung niên quát lớn.

“Không, dượng, cháu sẽ không để dượng đánh chị ấy”, Chương Hoa tức giận nói. Có thêm mấy người nữa bước tới lôi Chương Hoa qua một bên.

“Thả cháu ra, thả cháu ra”, Chương Hoa giãy giụa nhưng vô ích.

“Dượng định làm gì?”, Chương Hiểu Hiểu ôm mặt, tức giận hỏi.

“Còn làm gì à? Chương Hiểu HIểu, đều là do cháu hại cả. Nếu như cháu không cho ông nội uống cái thứ đan dược gì đó của thần y Lâm thì ông có chết không?”, người đàn ông trung niên tức tới đỉnh điểm.

“Cháu…”, Chương Hiểu Hiểu há hốc miệng nhưng không nói nên lời.

“Là do cháu hại chết ông nội”.

“Đúng vậy, cháu chính là tội đồ của cả cái nhà họ Chương này”.

“Tội đồ ác độc nhất”.

“Không thể tha tội được”.

“Tội đồ”.

Nhà họ Chương chỉ trích Chương Hiểu Hiểu. Mặt cô gái tối sầm, hai tay siết chặt. Cô ấy đã sớm đoán ra sự việc sẽ xảy ra như thế này, nhưng không ngờ lại khủng khiếp như thế. Ông nội vừa mới qua đời là bọn họ đã nhảy bổ cả lên rồi.

“Chương Hiểu HIểu, cháu ít tuổi, mọi người đều là người bề trên. Giờ cháu phạm phải tội lớn như vậy, vốn không được tha nhưng mọi người thấy cháu còn nhỏ nên cũng không làm khó nữa. Cháu, ngay lập tức, thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi nhà họ Chương đi”, người đàn ông trung niên trầm giọng.

Bình luận

Truyện đang đọc