NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Cái gì, con bé đó bỏ chạy rồi sao?”, Văn Hải tái mặt, trừng mắt khi nhận được tin từ đệ tử đưa tới. 

“Vâng…vâng cậu Văn…”, người đệ tử rụt rè, cẩn trọng lên tiếng. 

Dứt lời, Văn Hải lập tức đạp thẳng vào mặt đệ tử này. 

Rầm! 

Người đệ tử ngã lăn ra đất, mặt hằn vết chân, sưng lên một mảng. Thế nhưng người này không dám ho he, chỉ lặng lẽ đứng dậy và cúi đầu. 

“Lập tức cử người đi tìm, nếu không tìm được con nhỏ đó thì đừng có về nữa”, Văn Hải lạnh giọng. 

“Cậu Văn, thực ra người đó đã được đại sư Phong Liệt đưa đi rồi”, người này lên tiếng. 

“Đại sư Phong Liệt sao?”, Văn Hải chau mày. 

Người này lập tức thuật lại đầu đuôi sự việc. Văn Hải tối sầm mặt, tức giận nói: “Một tên Phong Liệt mà dám đối đầu với Sùng Tông Giáo? Hừ, đúng là chán sống. Phong Liệt đâu, đi xử lý ông ta cho tôi”. 

“Văn Hải đừng nóng, không phải Phong Liệt đã nói rồi sao? Con bé tiện nhân đó chẳng qua là được ông ta đưa xuống núi chữa trị mà thôi. Yên tâm đi, chắc chắn Phong Liệt vẫn trông chừng cô ta. Nếu không, ông ta mà đối đầu với bên trên thì có phải là ngốc không. Chắc chắn ông ta biết cái nào có lợi, có hại cho mình”, Ứng Phá Lãng lúc này đã được băng bó sơ qua đang nâng ly rượu và lên tiếng. 

“Lập tức cho người đưa con tiện nhân đó về”, Văn Hải trầm giọng. 

“Chuyện này đừng vội”, không đợi người đệ tử lên tiếng thì Ứng Phá Lãng đã xua tay. 

“Phá Lãng…” 

“Văn Hải, hôm nay là ngày vui của anh, anh nên ra ngoài tiếp khách trước đi, chuyện nhỏ này gạt qua một bên, chuyện đại sự của anh mới là quan trọng”, Ứng Phá Lãng lên tiếng. 

“Cậu Ứng, thật ngại quá, lại để xảy ra chuyện như vậy. Tôi đã không chu toàn, mong cậu thông cảm”, Văn Hải tỏ vẻ áy náy. 

“Không có gì, nhưng có một điều tôi rất tò mò, đó là có lẽ Phong Liệt không biết cô gái đó, vậy tại sao ông ta lại mạo hiểm đối đầu với Sùng Tông Giáo để cứu cô ta vậy?”, Ứng Phá Lãng thản nhiên hỏi. 

“Điểm này, tôi cũng không rõ”, Văn Hải sờ cằm suy nghĩ. 

“Thôi bỏ đi, không nghĩ ra thì thôi vậy, chuyện nhỏ thôi mà. Không cần bận tâm, anh mau đi bận việc đi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười. 

“Được, cậu Ứng, vậy tôi đi trước nhé, có gì cậu cứ gọi”. 

“Ừm”. 

“Chăm sóc cậu Ứng tốt cho tôi, nếu mà để cậu Ứng không hài lòng thì các người biết tay đấy”, Văn Hải lạnh giọng quát đám đệ tử của Sùng Tông Giáo, sau đó quay người đi vào trong sân. 

Giờ đã điểm, Sùng Tông Giáo trên dưới đều vô cùng náo nhiệt. Sơn môn giống như chợ tập trung, người ra người vào nườm nượp. 

Hôm nay những người tới đây không chỉ có các gia đình danh y nổi tiếng mà còn có rất nhiều chính khách, thương nhân, nhất là những gia đình có võ thuật cao cường trong cả nước cũng có mặt. 

Dù sao thì mối quan hệ của Sùng Tông Giáo cũng khá rộng, dù là y thuật hay võ thuật thì bọn họ đều có sự tiếp xúc. 

“Ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng”. 

“Sếp Phương khách sáo quá, nào, mời bên này”. 

“Ấy, Sở sư phụ, ông cũng tới rồi à. Nào, mời ngồi, mời ngồi”. 

“Trương Vệ Trường tới chưa? Mau mời vào đi!” 

“Nhanh, mang rượu lên, rượu đâu?” 

Bên trong ồn ào huyên náo, đây là buổi tiệc quy mô lớn của Sùng Tông Giáo, số bàn tiệc lên tới con số hàng trăm bàn. Đương nhiên, những bàn quan trọng cũng chỉ tầm chục bàn, những người ngồi bàn này đều là khách quý, được xe đưa thẳng vào trong sơn trang. 

Văn Hải bước ra, tiếp đón khách quý. Bố của gã cũng là giáo chủ của Sùng Tông Giáo thì vẫn chưa xuất hiện. 

Ông ta cũng không quá thích những chuyện như thế này. Nếu như có nhân vật tầm cỡ nào đó mà có mặt, Văn Hải không điều phối được thì ông ta vẫn phải ra mặt.Đúng lúc này, có một đệ tử chạy vào nói nhỏ bên tai Văn Hải: “Cậu Văn, Kiếm Vương tới rồi”. 

“Cái gì?” 

Văn Hải sững sờ, vui mừng lắm: “Nhanh, mau gọi các vị trưởng lão tới đây, cùng ra đón Kiếm Vương”. 

“Dạ”. 

Người đệ tử bèn lui ra. Một lúc sau, các vị trưởng lão đang mời rượu tại các bạn tiệc lần lượt đứng dậy cùng Văn Hải đi ra cửa. 

Một ông cụ mặc áo giản dị từ ngoài bước vào. Người này mặc áo màu vàng, quần thì lấm tấm bùn, đến đôi dày trông cũng vô cùng đơn giản, rõ ràng là không hợp với với vẻ phú quý của buổi tiệc này. 

Nhưng khi biết thân phận của người này thì ai ai cũng phải tỏ ra tôn kính. Thậm chí những người giàu có còn không ngừng bàn tán và lập tức đặt ly rượu xuống đứng cả dậy. 

“Vị này chính là Kiếm Vương phải không?” 

“Đây là truyền kỳ của Hoa Quốc chúng ta đấy” 

“Ôi trời, ông ấy cũng tới rồi!” 

“Thật không thể tin được” 

Đám đông xì xầm. Cũng có người chưa từng nghe qua cái tên này bèn tò mò hỏi. 

“Kiếm Vương là ai thế?” 

Câu nói này khiến không ít người quay qua nhìn ông ta như nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề. 

“Sao thế? Đến cả Kiếm Vương cũng không nhận ra à?” 

“Nói xem nào!” 

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, thế có biết thần y Lâm không vậy?” 

“Đương nhiên là biết rồi, một người mà đánh bại cả Y Vương Hàn Thành, cứu cả giới Đông Y Hoa Quốc”. 

“Cậu ấy giờ cũng được coi là truyền kỳ. Kiếm Vương này là tiền bối. Có điều danh tiếng của ông ấy được thiết lập từ 30 năm trước. Lúc đó nước R có người xâm nhập vào nước ta khiêu chiến với giới võ đạo, tất cả các gia tộc võ đạo lớn đều bị thách thức và đó cũng là lúc Kiếm Vương xuất hiện, đánh bại thế lực này, giữ lại thể diện cho võ đạo Hoa Quốc. Giờ thì biết chưa?” 

“Cái gì, 30 năm trước đã nổi tiếng rồi sao?”, người này há mồm trợn mắt. 30 năm trước đã vậy thì không biết bây giờ khủng khiếp cỡ nào. 

Lúc này những người ban đầu không biết Kiếm Vương bỗng tỏ ra cung kính nhân vật này vô cùng. Đây mới đúng là đại sư võ đạo mà. 

“Tôi tới uống rượu”, Kiếm Vương cũng không nói gì nhiều, chỉ lên tiếng đầy thẳng thắng. 

“Có có có, tiền bối Kiếm Vương uống rượu gì cũng có! Xin mời ngồi!”, Văn Hải vội vàng nói. 

“Ừm! Nhưng tôi cũng không phải uống không, trên đường tới đây tôi đã nhặt được một cành cây khá lắm, luyện thành kiếm gỗ, coi như là thay cho tiền uống rượu vậy?”, Kiếm Vương nói rồi cậu bé tầm 10 tuổi đứng bên cạnh ông ta bước ra, cầm một hộp kiếm đưa cho Văn Hải. 

Văn Hải vội vàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm gỗ vô cùng tinh tế. Nhìn thấy thanh kiếm, không ít người hoang mang. Một thanh kiếm gỗ thì có thể làm được gì chứ? Văn Hải cũng nghĩ vậy. 

“Cậu thử xem”, Kiếm Vương thản nhiên nói. 

“À…thôi khỏi”, Văn Hải cười lúng túng. 

“Thử xem có chém được cái bàn kia không?”, Kiếm Vương chỉ vào cái bàn đá bên cạnh. 

“Đó là đá đấy”, Văn Hải kinh hãi kêu lên.

Bình luận

Truyện đang đọc