Sáng sớm ngày hôm sau, tại tòa án Giang Thành, vụ kiện vẫn được diễn ra.
Không hề rút đơn. Cũng không có gì bất ngờ. Lâm Chính không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Đối với người như Phạm Lạc và Văn Lệ thì chắn chắn là họ sẽ không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đang có. Nhất là sau khi có được một khoản tiền lớn thì lòng tham của họ sẽ trỗi dậy và họ sẽ muốn có nhiều tiền hơn nữa. Một tỷ tệ giờ đã không thể khiến họ thỏa mãn được nữa rồi.
Lâm Chính dưới sự hộ tống của Mã Hải đã cùng tới tòa án Giang Thành. Lúc này, phía bên ngoài có không ít các nhà báo tới từ khắp nơi và cả những người tới xem hội vui nữa. Nhìn thấy Lâm Chính bước tới, tất cả đều nhao nhao lên như ong vỡ tổ.
“Chủ tịch Lâm, đối với sự việc lần này, anh có gì muốn nói không?”
“Chào chủ tịch Lâm, tôi là nhà báo của tờ báo Giang Thành. Tôi muốn hỏi lý do anh lừa diễn viên Phạm Lạc, Văn Lệ lần này là gì để họ ký vào hợp đồng đó?”
“Chủ tịch Lâm, chuyện lần này có ảnh hưởng tới việc quay bộ phim “Chiến Hổ” không?”
“Chủ tịch Lâm, hiện tại những đánh giá dành cho anh ở trên mạng đã rớt hạng rồi, anh cảm thấy chuyện này có ai nhúng tay vào không?”
“Chủ tịch Lâm, có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi chứ?"
“Chủ tịch Lâm…”
“Chủ tịch Lâm…”
Đám nhà báo nhốn nháo, hỏi dồn dập khiến Lâm Chính như bị chìm nghỉm giữa biển người.
“Chúng tôi không có gì để nói, xin nhường đường”, Mã Hải vội vàng đẩy họ ra, nhường đường cho Lâm Chính. Vệ sĩ cũng kịp thời có mặt để dọn chỗ. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Mọi người yên lặng”.
Dứt lời, đám đông đang nhao lên như ong vỡ tổ lập tức im lặng. Không gian trở nên dễ thở hơn nhiều.
Vô số cặp mắt quay qua nhìn Lâm Chính.
Anh chỉ mỉm cười đầy thu hút và thản nhiên nói: “Liên quan tới chuyện này, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo sau khi buổi tòa kết thúc. Các vị chuẩn bị tới khi đó, có câu hỏi gì có thể hỏi luôn một thể, được không?”
“Như vậy thì chúng tôi sẽ đợi nhé”, một nữ phóng viên xinh đẹp hai mắt sáng rực, mỉm cười đáp lại.
Đám nhà báo nam thì tỏ vẻ đố kỵ. Dù sao thì đây là khuôn mặt đẹp như thiên thần mà, đương nhiên là sẽ đốn đổ không ít cô gái.
Rất nhiều cô gái thực ra đến phỏng vấn là vì vẻ đẹp trai của anh. Bọn họ chen lấn, xô đẩy, thật chỉ muốn dính chặt cơ thể vào người Lâm Chính. Thế rồi tất cả đều tách ra.
Đúng lúc này, vẫn còn lại một nhà báo chặn đường của Lâm Chính. Đây là một người đàn ông trung niên, mặc áo sơ mi trắng, mũi cao và đeo kính đen. Trông thái độ rất nghiêm túc.
“Người này sao mà không biết điều thế. Không phải chủ tịch Lâm đã nói là sẽ tổ chức họp báo sao? Tránh ra”, Mã Hải tức giận.
“Sếp Mã đừng giận, tôi chỉ muốn hỏi chủ tịch Lâm một câu thôi”, người này lên tiếng.
“Tránh qua một bên” Mã Hải tức lắm, lập tức gọi vệ sĩ định lôi người này đi. Thế nhưng Lâm Chính ngăn lại.
“Đừng nóng, vào lúc nhạy cảm thế này càng cần phải điềm đạm, hơn nữa xung quanh toàn là truyền thông, một hành động nhỏ của ông cũng sẽ bị họ làm thành to chuyện, tới lúc đó sẽ rắc rối đấy”, Lâm Chính nói khẽ.
Mã Hải nghe thấy vậy thì trùng xuống. Ông ta nín giận, khẽ gật đầu và tránh ra một bên.
“Ông có gì cần hỏi thì hỏi nhé. Nhưng tôi cũng nói trước tôi chỉ trả lời một câu thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cảm ơn!”
Người đàn ông gật đầu, tiếp tục nhìn cuốn sổ trong tay và lên tiếng: “Theo như tôi tìm hiểu, Phạm Lạc, Văn Lệ đã liên kết với 17 ngôi sao, diễn viên khác mời luật sư nổi tiếng Hùng Mẫn Sinh làm luật sư vụ kiện lần này cho họ. Mà Hùng Mẫn Sinh thì tôi chắc là chủ tịch Lâm cũng từng nghe nói đến, là luật sư số một Đông Bắc. Ngoài ra, vị luật sư này còn mời tới hai đoàn luật sư cực kỳ ưu tú từ Yên Kinh. Tất cả chỉ để phục vụ cho vụ kiện lần này. Đối diện với một thế trận như vậy, luật sư Khang Gia Hào của anh có thể sẽ rất vất vả. Xin hỏi anh dự định sẽ đối phó thế nào với Hùng Mẫn Sinh?”
Dứt lời, không gian im trở nên im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Lâm Chính và chờ đợi cậu trả lời của anh. Chẳng có gì phải nghi ngờ, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết đáp án. Nói hay cỡ nào thì giờ cũng phải hầu tòa. Không thắng kiện thì bao nhiêu lời nói cũng là thừa mà thôi.
“Anh đã xuất hiện ở đây, hơn nữa còn khá ung dung thì chắc chắn là anh có đòn sát phạt đúng không? Anh có thể tiết lộ một chút không?”, người đàn ông trung niên lại hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ suy nghĩ.
“Anh Lâm, có tiện trả lời không?”, người này giục.
“Chẳng có gì tiện hay không tiện bởi vì mọi người sẽ biết được câu trả lời rất nhanh thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Rất nhanh…là bao lâu?”, có người vô thức nói.
Két! Lúc này, có một chiếc xe đỗ bên đường, sau đó Khang Gia Hào và Kỷ Văn bước xuống, vội vàng chạy tới.
“Ồ, họ tới rồi”, Lâm Chính mỉm cười.