NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


“Vậy hả?”, Phùng Gia Thiên gật đầu, sau đó để lộ sắc mặt khó coi: “Lâm Chính, không phải là anh họ có ý gì đâu.

Mà là thế này, công ty hiện tại đã tuyển đủ người rồi.

Cậu lại không biết làm gì.

Nếu như nhét vào bộ phận nào đó thì chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào và cũng ảnh hưởng tới tôi.

Hay là thế này, tôi trả cậu 4000 tệ, cậu đến công ty vẫn làm quét dọn, nhưng cậu yên tâm, sau này chắc chắn tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc hợp lý”.

“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ bàng hoàng.

“Anh cũng quá đáng quá rồi đấy!”, Tô Nhu ở trong bếp không nhịn được nước bèn bước ra với vẻ tức giận: “Anh không muốn giúp thì thôi, hà tất phải dùng cách đó lăng mạ Lâm Chính chứ?”
“Em gái, anh không có ý đó.

Chẳng qua là chế độ của công ty đúng như vậy.

Anh lại không phải chủ tịch, làm gì có thể tự ý đưa người vào được!”, Phùng Gia Thiên tỏ vẻ bất lực: “Huống hồ, quét dọn ở đâu chẳng như nhau? Ở chỗ anh kiếm được nhiều tiền chẳng phải tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, Tô Nhu, anh họ có ý tốt giúp chồng cháu mà cháu lại có thái độ như vậy? Ý cháu là gì?”, Tiếu Xuân Nam lạnh mặt.

“Tiểu Vũ, Tô Quảng, hai người dạy con cái thế nào thế? Chẳng ra làm sao”
Phùng Tuần đanh mặt.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sững sờ, không biết phải nói gì.


Bầu không khí càng trở nên khó chịu hơn.

“Thực ra chuyện này cũng không trách Tiểu Vũ và Tô Quảng được.

Bọn họ cũng lớn tuổi rồi, con cái cũng lớn, sao quản nổi nữa? Nói cho cùng thì vấn đề vẫn là ở Lâm Chính.

Nếu Lâm Chính giỏi giang, Tô Nhu sao có thể như vậy được? Thực ra Tô Nhu cũng phải chịu không ít áp lực rồi.

Con bé vô cùng ưu tú, chỉ là thiếu một người chồng giỏi giang mà thôi”, Tiếu Xuân Nam lên tiếng.

“Đúng vậy, Tô Nhu đúng là thiếu mất một người chồng bản lĩnh, có trách nhiệm.

Nếu con bé có một người chồng như thế thì quá hoàn hảo.

Tiểu Vũ và Tô Quảng cũng được sống những ngày yên bình”, Phùng Tuần phụ họa theo.

Kẻ hát người múa, đúng là đổ sạch tội lên người Lâm Chính.

Hai vợ chồng Tô Quảng chau mày, hình như họ mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Lúc này Lâm Chính mới phản ứng lại.

Có vẻ như nhà họ tới đây...là vì muốn đổi chồng cho Tô Nhu.

Nói ra cũng phải, việc ba năm qua Lâm Chính không động vào người Tô Nhu dù chưa tới mức làm mưa làm gió nhưng cũng đã bị truyền ra ngoài.

Sau khi Phùng Gia Thiên biết được thì quyết tâm không chịu buông bỏ.

Hôm nay anh ta tới đây có lẽ là để đạp đổ Lâm Chính.

Đợi lần sau tới thì có lẽ là sẽ khuyên Lâm Chính từ bỏ và nhắc tới việc kết thông gia.

“Đủ rồi đấy”, Trương Tinh Vũ không nhịn được nữa bèn đập bàn hét lên: “Nếu như các người đến để ăn cơm thì tôi mời.

Còn đến vì mục đích khác thì xin mời đi cho”.

“Tiểu Vũ sao thế?”, Tiếu Xuân Nam chau mày chất vấn.

“Sao thế à? Tôi nói cho các người biết, Lâm Chính nhà chúng tôi rất tốt! Nó và Tô Nhu yêu nhau.

Đối với chúng tôi, nó là thằng rể số một”, Trương Tinh Vũ tức giận.

Lâm Chính nghe thấy thì khóc dở mếu dở.


Trong cái nhà này người chửi Lâm Chính nhiều nhất chính là Trương Tinh Vũ.

“Chàng rể số một sao? Có ai mà không biết Lâm Chính là người như thế nào chứ.

Tiểu Vũ, nói vậy không ai tin đâu? Hà tất phải tự dối mình như thế?”, Tiếu Xuân Nam tỏ vẻ khinh thường.

“Các người…”, Trương Tinh Vũ tức tới mức khẩu.

Lâm Chính tối sầm mặt.

“Được rồi, Xuân Nam, ngồi xuống đi! Tiểu Vũ đừng giận nữa.

Xuân Nam nóng tính, mọi người đừng để bụng”, Phùng Tuần vội vàng đứng lên hòa giải.

Thế nhưng thực ra ông ta đang cười thầm trong bụng.

Giờ mà Trương Tinh Vũ càng tức thì lát nữa sau khi họ rời đi, bà ta sẽ càng phát tiết với Lâm Chính.

Một khi xảy ra mâu thuẫn thì coi như nhà họ Phùng đã thành công.

Tất cả sẽ như những gì họ mong đợi.

Phùng Tuần thầm cười lạnh.

Phùng Gia Thiên nheo mắt nhìn Lâm chính, sau đó liếc nhìn vào trong bếp, nở nụ cười đầy đắc ý.

“Ba năm trước không có được em, giờ thì em chạy đằng trời”, Phùng Gia Thiên thầm nhủ.

Reng reng…Đúng lúc này điện thoại trong túi Lâm Chính đổ chuông.


Lâm Chính chau mày, nhìn số điện thoại lạ.

Anh do dự một lát nhưng vẫn nghe máy.

“Xin hỏi có phải cậu Lâm không?”
“Ai vậy?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Tôi là Mã Hải”, đầu dây bên kia nói bằng giọng vô cùng cung kính: “Tôi đích thân tới xin lỗi cậu về chuyện của Mã Phong, mong cậu tha thứ”.

“Xin lỗi sao?”
“Nếu cậu thấy tiện tôi muốn đích thân tới xin lỗi cậu.

Tôi đang đứng ở dưới lầu rồi, không biết cậu Lâm có thể mở cửa được không?”, Mã Hải cẩn thận nói.

“Thế à? Vậy được, đến cũng đã đến rồi, lên uống tách trà đi”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó tắt máy.

“Ai đó, bạn à?”, Tô Quảng hỏi.

“Xì, Lâm Chính mà cũng có bạn sao? Chắc chắn là mời mua hàng rồi”, Phùng Gia Thiên tỏ vẻ khinh thường.

“Đều không phải”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống, nói bằng vẻ vô cảm: “Là một người gây sự với tôi, giờ tới xin lỗi”.

“Người gây sự với cậu sao?”, Phùng Gia Thiên sững sờ: “Ai vậy?”
“Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đông Quang của các người – Mã Hải”, Lâm Chính thản nhiên nói.


Bình luận

Truyện đang đọc