Xung quanh xôn xao.
Ai cũng bị câu nói của Lâm Chính làm kinh ngạc.
“Cái gì? Cậu không phải người của Thượng Võ Quán? Hoắc Kiến Quốc! Chuyện này là sao? Thượng Võ Quán các ông hết người rồi sao? Lại còn mượn chi viện bên ngoài?”, đại sư Phong Liệt
“Chuyện… Chuyện này…”, Hoắc Kiến Quốc có vẻ mặt khó coi, không biết nên trả lời thế nào.
Câu nói của Lâm Chính hoàn toàn khiến ông ta không còn đường lui.
“Hừ, tôi đã nói rồi, Thượng Võ Quán của ông sao có thể có người giỏi như vậy. Hoắc Kiến Quốc, ông giỏi thật đấy!”, đại sư Phong Liệt cười nhạt, nói.
“Nếu đã như vậy, Hoắc Ngạo, anh ra đây đi! Anh là truyền nhân của Hoắc Thượng Võ, tôi nghĩ trong những người này, anh có thực lực mạnh nhất. Anh ra đây, đánh với tôi!”, Lý Hạ quát lên.
Sắc mặt Hoắc Ngạo trắng bệch.
Mặc dù thực lực của Lý Hạ không bằng Trần Hạc và Trương Long trước kia, nhưng vẫn là một cao thủ. Hoắc Ngạo là truyền nhân của Hoắc Thượng Võ, thật ra thiên phú không tính là cao. Giải quyết vài đệ tử bình thường còn được, nếu muốn đối phó với Lý Hạ, chưa nói có thua hay không, sợ rằng anh ta có thắng cũng rất thê thảm.
“Đều tại thằng khốn mày nhiều lời!”, Hoắc Ngạo bực bội, âm thầm mắng chửi Lâm Chính.
“Anh đang chửi tôi sao?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Hoắc Ngạo.
Hoắc Ngạo run rẩy, dường như mới ý thức được, vừa rồi người này dùng hai chiêu đã giải quyết gọn Trần Hạc và Trương Long, anh ta sao có thể chọc vào người này được?
Lúc này, người của Thượng Võ Quán đều ai oán nhìn Lâm Chính.
Hoắc Kiến Quốc cũng vậy.
“Tiểu Lâm, cậu thật khiến tôi thất vọng. Chúng tôi đưa cậu đến đây thì cậu chính là một phần của Thượng Võ Quán tôi, bây giờ cậu lại vạch rõ giới hạn với chúng tôi là ý gì? Qua cầu rút ván sao?”, Hoắc Kiến Quốc thấp giọng quát khẽ, trên mặt tràn đầy tức giận.
“Qua cầu rút ván? Tôi hỏi ông, vì sao khi con trai ông hãm hại tôi, ông không lên tiếng? Nếu tôi không có chút bản lĩnh, ông có biết kết cục bây giờ của tôi như thế nào không?”, Lâm Chính hỏi.
Hoắc Kiến Quốc biến sắc, sau đó hạ giọng nói: “Tôi đang chuẩn bị ra tay giúp cậu!”.
“Vậy ông còn muốn tôi thế nào? Giúp Thượng Võ Quán các ông? Không thành vấn đề, ông dạy dỗ con trai ông trước đi!”, Lâm Chính nói: “Nếu ông không dạy được thì để đồ đệ của đại sư Phong Liệt dạy”.
“Cậu… Lâm Chính! Cậu thật ngang ngược! Cậu muốn dạy dỗ tôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức giận.
“Tôi nể mặt ông cụ Hoắc mới khách sáo với các người một chút, bằng không, ông nghĩ các ông là gì trong mắt tôi?”, Lâm Chính cũng không khách sáo, lạnh lùng hừ một tiếng.
Anh không có thiện cảm gì với hai bố con Hoắc Kiến Quốc.
Hoắc Ngạo không cần nói, anh ta cứ luôn đối đầu với anh, âm thầm giở thủ đoạn hại anh.
Còn Hoắc Kiến Quốc, lúc nào cũng bao che cho con trai. Thật ra, Hoắc Kiến Quốc không trừng trị Hoắc Ngạo đã đành, dù sao cũng là bố con, nhưng đến lúc này rồi mà Hoắc Kiến Quốc cũng không lo kiềm chế Hoắc Ngạo lại một chút, chuyện này khiến Lâm Chính không vui.
Anh không đến đây để bị sỉ nhục, dựa vào đâu anh phải nén nhịn?
Hoắc Kiến Quốc suýt chút nữa bị làm tức chết.
Đại sư Phong Liệt cũng đã nhìn ra, ông ta cười nói: “Người anh em, người nhà họ Hoắc vốn đã không tốt lành gì, cậu chắc chắn đã chịu nhiều ấm ức! Nếu cậu muốn lên núi, không chê thì đi cùng chúng tôi đi. Tốt nhất đừng đi cùng với bọn họ, tránh phải chịu thiệt!”.
“Phong Liệt! Ông có ý gì? Ông còn định cướp người của tôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức đến mức run rẩy cả người, hai mắt như dã thú trừng Phong Liệt.
Bây giờ ông ta đã không còn mặt mũi gì nữa, Phong Liệt còn ở bên cạnh nói bóng nói gió, sao ông ta có thể chịu được?
“Tôi thấy người ta cũng không phải đệ tử của Thượng Võ Quán các ông, sao lại là người của ông rồi? Hơn nữa, ông có lỗi với người ta, còn không cho tôi mời người ta qua đây?”, đại sư Phong Liệt nhún vai.
“Khốn nạn!”.
Hoắc Kiến Quốc phẫn nộ, đột nhiên xoay người, xắn tay áo lên.
“Ha, ông tưởng tôi sợ ông à!”.
Đại sư Phong Liệt cũng không khách sáo, cười nhạt một tiếng, cũng tiến lên.
Người qua đường ở xung quanh sáng mắt lên, đồng loạt vỗ tay khen hay.
Bọn họ đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được Hoắc Kiến Quốc và đại sư Phong Liệt đấu nhau.
Hai người này mới là cao thủ chân chính.
Trận chiến giữa bọn họ chắc chắn được rất nhiều người mong chờ.
Chỉ là…
Khi hai người sắp sửa ra tay…
“Đứng lại! Đứng lại cho tôi!”.
Tiếng gào thét vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, tiếng nói đó vang lên từ vách núi bên đường!
Ở đó là sườn núi!
Ai lại ở đó?
“Đứng lại! Mau dừng lại cho tôi! Bên đó không xuống được đâu! Mau dừng lại!”.
“Cô muốn chết thật sao? Chỗ cao như vậy ngã xuống chắc chắn sẽ gãy mấy chiếc xương đấy! Mau dừng lại!”.
“Cô không chạy thoát được đâu, mau dừng lại, quay về với chúng tôi!”.
Giọng nói đó lại vang lên.
Người trên đường nghe tiếng đều lùi lại, nhìn về phía vách núi.
“Trên đó có người!”.
Lúc này, tiếng hô hoán vang lên.
Trên vách núi cheo leo cao bốn năm mét phía bên phải đường đi xuất hiện vài bóng người.
Sau đó, một trong những người đó không nghĩ ngợi gì mà nhảy thẳng xuống.
“Oa!”.
Bọn họ kinh hoảng kêu lên.
Lâm Chính hơi nghi hoặc, cũng lùi về sau mấy bước, nhìn lên trên.
Đúng lúc đó, bóng người đã rơi xuống, ngã ngay trước mặt Lâm Chính.
Rầm!
Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Người xung quanh cũng vây lại.
“Là một cô gái!”.
“Hình như chân cô ấy gãy rồi”.
“Chuyện này là sao? Cô ta là ai?”.
“Đã thế rồi cô ta còn định đứng dậy?”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Bóng người ngã xuống đất một chân toàn là máu, hơn nữa, người cũng nhếch nhác, trên người có nhiều vết thương bị dây gai cứa phải.
Cô gái đầu tóc rũ rượi, muốn đứng dậy nhưng một chân đã bị gãy. Cô ấy hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ đành bò, từ từ bò tới trước từng chút một.
“Ai… Ai giúp tôi với…”, cô ấy liếc nhìn cánh tay máu thịt mơ hồ của mình, cảm thấy lúc này mình bò cũng khó khăn, đành yếu ớt kêu cứu.
Cảnh này thê thảm đến mức nào.
Nhiều người không đành lòng nên tiến lên giúp đỡ.
Lúc này, trên vách núi lại xuất hiện vài bóng người.
Đó lại là người của Sùng Tông Giáo!
“Các vị ở bên dưới, có thể giúp chúng tôi bắt cô ta lại không? Cô ta là người của Sùng Tông Giáo chúng tôi, vì phạm lỗi nên chúng tôi phải đưa cô ta về trừng trị!”, một người hét lên với khách ở bên dưới.
Các vị khách đều biến sắc.
Vài người đang định giúp đỡ cũng sững sờ.
Hóa ra là tội nhân của Sùng Tông Phái!
Người xung quanh hoàn hồn lại, tất cả đều nhào tới, định bắt cô gái này đưa đến Sùng Tông Giáo, tiện bề móc nối quan hệ với Sùng Tông Giáo.
Nhưng khi một người ở trước nhất đến gần cô gái đó…
Rầm!
Một nắm đấm đột nhiên vung ra, đánh vào đầu người đó.
Cơ thể người đó xoay vòng về trên không, sau đó đập mạnh xuống đất, không còn hơi thở.
Người xung quanh sợ hãi, vội vàng nhìn về phía chủ nhân của nắm đấm, lúc này mới phát hiện đó là Lâm Chính.
Anh lạnh lùng đi về phía cô gái đang nằm dưới đất, bế ngang cô ấy lên.
Cô gái gian nan mở mắt ra, nhìn Lâm Chính, sau đó lộ ra nụ cười đau thương.
“Tôi… đang nằm mơ sao…”.
“Không, cô không nằm mơ…”.
Lâm Chính nói một cách đau khổ, hai mắt gần như đỏ máu.
“Lạc Thiên…”.
Giọng anh khàn khàn.
Chỉ mong mọi chuyện chỉ là một giấc mơ…