Lâm Chính được đưa tới một chiếc ghế.
Một người bệnh rót cho anh một chén trà, nhưng đến cả sức cầm lấy chén trà của anh cũng không còn nữa.
Choang! Chén trà trong tay rơi xuống đất, nứt thành mấy đường.
“Để tôi", Lạc Thiên rót chén trà mới, cẩn thận đưa lên miệng Lâm Chính.
Uống xong, Lâm Chính ngồi thừ ra ghế, thở gấp.
Thực ra thể lực của anh không hề kém đến vậy.
Do là tối qua luyện công muộn nên tiêu hao nhiều sức lực mà thôi.
Cộng thêm với năm người bệnh này khá khó chữa nên đã khiến anh kiệt sức, mới dẫn đến tình trạng như hiện tại.
“Thần y, cậu không sao chứ?”
Một ông cụ cẩn thận hỏi.
“Tôi không sao…”
Lâm Chính mỉm cười: “Mọi người mau đưa người bệnh đi nghỉ ngơi.
Vài ngày nữa là bọn họ có thể xuống giường được rồi”.
“Thật sao?”
“Cảm ơn thần y, cảm ơn!”
“Cậu thật sự là Hoa Đà tái thế”.
Người nhà bệnh nhân cảm kích cảm ơn anh.
Họ định quỳ xuống nhưng đã bị Lâm Chính ngăn lại.
Bầu không khí trở nên ấm áp hơn nhiều.
Mấy người cảnh sát nhìn nhau, cảm thấy ái ngại.
Lâm Chính nhận ra vẻ lo lắng của họ.
Anh bèn lên tiếng: “Được rồi các vị, không còn việc gì nữa thì xin mời về.
Chúng tôi cũng sẽ tới cục phối hợp điều tra”.
“Thần y, cậu chữa khỏi bệnh cho bố tôi.
Tôi không làm chuyện đó nữa”, một người đàn ông đầu đinh vội vàng lên tiếng.
“Đây không phải là chuyện tố cáo hay không, thuốc của Tam Chi Đường xảy ra vấn đề là trách nhiệm của Tam Chi Đương”, Lâm Chính lắc đầu.
Lạc Thiên hai mắt rưng rưng.
Cô ta bặm môi, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi mọi người.
Đây đều là lỗi của tôi.
Tôi sẽ tiếp nhận việc điều tra của cảnh sát, nhanh chóng có lời giải thích thích đáng tới moi người.
Tôi cũng sẽ chấp nhận mọi sự trừng phạt.
Thật xin lỗi mọi người”.
Nói xong, Lạc Thiên cúi mình trước đám đông.
Đám đông nhìn cô, ai cũng cảm thấy không nỡ.
“Lạc Thiên, không phải lỗi của cô”.
“Đúng vậy, con người Lạc Thiên chúng tôi còn không biết sao? Cô ấy cũng không biết thuốc là giả mà”.
“Sai chính là ở cái tên Nghiêm Lãng chết tiệt kia”.
“Đúng vậy, Nghiêm Lãng đâu rồi?”
“Cái đồ thối tha đó”
“Đập chết anh ta đi!”
Đám đông kích động hô hào, nhao nhao đi tìm Nghiêm Lãng.
Lúc này Nghiêm Lãng đang co dúm run rẩy ở một góc.
Thấy đám đông không ngừng chĩa mũi giáo về phía mình thì anh ta lập tức nói với cảnh sát: “Các đồng chí mau đưa tôi đi cùng với.
Tôi sẽ phối hợp điều tra, mau đưa tôi lên xe cùng”.
“Cậu Lâm cũng cần đi với chúng tôi.
Nhưng giờ tình trạng của cậu ấy không được tốt, nên đợi thêm chút nữa”, người cảnh sát nói bằng giọng vô cảm.
“Hả?”, Nghiêm Lãng tái mặt.
Thế là vô số những cú đấm cú đá dội vào mặt Nghiêm Lãng.
“Ối ối”
Nghiêm Lãng đau tới mức kêu la thảm thiết, ôm đầu run rẩy.
Một lúc sau, Nghiêm Lãng bị dẫn tới đồn với khuôn mặt sưng tấy.
Đương nhiên, bao gồm cả Lạc Thiên và Lâm Chính.
Thái độ của cảnh sát đối với Lâm Chính cũng dịu đi nhiều.
Dù sao thì anh cũng vừa mới cứu năm mạng người cơ mà.
Vụ án nhanh chóng có kết quả.
Nghiêm Lãng đã tự ý mua một lô thuốc giả, đổi lấy một bao thuốc thật của Tam Chi Đường, sau đó tuồn thuốc thật đi bán.
Bởi vì thuốc này có giá cao nên chỉ dựa vào chút dược liệu thôi mà đã kiếm được mấy trăm nghìn tệ.
Anh ta không chỉ liên quan tới việc buôn bán thuốc giả mà còn phạm vào tội chiếm đoạt tài sản, ít nhất là ngồi ba năm tù trở lên.
Lạc Thiên không biết gì, bị Nghiêm Lãng hãm hại.
Mặc dù không vi phạm về mặt pháp luật nhưng cũng phải bồi thường không ít.
Ngoài ra Tam Chi Đường cũng phải tạm thời ngừng hoạt động.
Lâm Chính không bị ép hỏi gì.
Tới đồn, anh hầu như cứ ngồi đó uống trà nghỉ ngơi.
Ngoài ra chỉ phải ký tên vài lần mà thôi.
Dù sao thì anh cũng chẳng bị gì.
“Tiểu Thiên, không sao chứ?”
Một người đàn ông đẹp trai lao vào trong cục cảnh sát.
Người đàn ông đang mặc đô tập gym để lộ ra cơ bắp.
Từng thớ gân trên người anh ta đều khiến người khác phải mê mệt.
Lạc Thiên vừa làm thủ tục xong thì giật mình.
Khi gặp người đàn ông này, khuôn mặt cô ta bỗng tối sầm.
“Anh tới làm gì vậy?”, Lạc Thiên lạnh lùng hỏi.
"Tôi nghe nói em xảy ra chuyện có đúng không? Tiểu Thiên, tôi sớm đã nói là cái thằng Nghiêm Lãng đó không ra gì rồi.
Giờ thì hay chưa?”, người đàn ông lên tiếng.
Lạc Thiên không nói gì, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
“Thiên Thiên, để tôi đưa em về”, người đàn ông nhanh chóng đi tới chiếc xe Cayenne đang đỗ ngoài cục, mở cửa xe và nói bằng vẻ đắc ý: “Thế nào? Đẹp không? Em có muốn thử không?”
Lạc Thiên mặt lạnh như băng.
“Tiểu Thiên”.
“Anh về trước đi, tôi đợi người ta”, Lạc Thiên cảm thấy mất hết kiên nhẫn.
“Không phải Nghiêm Lãng bị nhốt rồi sao?”
“Không phải Nghiêm Lãng”.
“Vậy em đợi ai?”
“Liên quan gì tới anh?”, Lạc Thiên tức giận.
Đôi mắt người đàn ông thoáng lên vẻ giận dữ, nhưng nhìn xuống cơ thể đầy hấp dẫn của Lạc Thiên thì cơn giận lập tức biến mất.
Đúng lúc này, Lâm Chính từ trong cục đi ra.
Lạc Thiên vội vàng đi tới đỡ anh.
“Lâm Chính, anh ổn chứ?”
“Tôi chưa yếu tới mức đó.
Yên tâm đi.
Tôi có thể đi được”, Lâm Chính cười.