NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3385

Bọn họ vội vàng quay qua nhìn Lâm Anh Hùng. Quả nhiên lúc này Lâm Anh Hùng cũng hằm hằm tức giận, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

“Lâm Diệp, Lâm Thích, Lâm Ngạo, mọi người mau đưa Anh Hùng tới ngọc tuyền để tu luyện. Sau đó tức tốc khóa chặt vùng núi này, rõ chưa”, chú Phương trầm giọng.

“Vâng, chú Phương”, mọi người không dám chậm trễ.

Lâm Anh Hùng nhìn chăm chăm theo hướng Lâm Chính vừa rời đi. Anh ta không nói gì. Đám người chú Phương cũng không vội vàng rút lui mà nhìn Lâm Anh Hùng rời đi trước.

“Lợi hại quá”, Dì Huyền ở bên cạnh cũng điềm đạm nói.

“Đúng vậy, tên đó không giết người mà tấn công tâm lý. Thực lực của cậu ta không hề thua kém Anh Hùng. Mặc dù Anh Hùng đỡ được đòn tấn công nhưng từng lời của cậu ta đã ghim vào Anh Hùng rồi. Giờ đây cậu ta không khác gì ác ma đối với Anh Hùng”.

“E rằng Anh Hùng cho rằng thiên phú của người đó mạnh hơn mình nên đã mất đi sự tự tin vốn có. Giờ cậu ta cũng sẽ nghi ngờ bản thân, nảy sinh tâm ma, không còn được kiên quyết như trước nữa. Như vậy thì việc tu luyện chắc chắn sẽ gặp ảnh hưởng lớn”.

“Gã này…thật đáng ghét”.

Đám đông bàn tán. Sau đó không ai nói thêm lời nào. Thế nhưng tất cả đều nghĩ tới một điều đáng sợ.

“Người này…thật sự là người nhà họ Lâm sao?”, cũng không biết ai đã vô hình trung nói ra điều cấm kỵ nhất.

Đám đông giật mình.

“Đừng nhắc tới người này nữa. Chuyện đã qua thì cho qua, chỉ hi vọng người này sẽ không trở thành rào cản cho nhà họ Lâm ở đại hội mà thôi”, chú Phương nói giọng khàn khàn.

Đám đông lặng lẽ gật đầu nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lâm Chính không có ý định đấu tiếp với đám người Lâm Anh Hùng.

Nếu tiếp tục đánh, tuy có thể khiến Lâm Anh Hùng bị thương nặng, nhưng bản thân Lâm Chính cũng sẽ không dễ chịu gì.

Dù sao những người đến lần này cũng đều là những cao thủ thực sự của nhà họ Lâm, đám Lâm Diệp, Lâm Thích, Lâm Ngạo tuyệt đối không thể so được.

Hai quyền khó địch bốn tay.

Nếu cứ tiếp tục đánh nhau, Lâm Chính không thể đảm bảo anh có thể an toàn rời khỏi ngọn núi hoang này hay không.

Vì vậy, anh đã lựa chọn rút lui.

Đấu tiếp là việc không cần thiết.

Bởi vì Lâm Chính đã biết đại khái về thực lực của Lâm Anh Hùng.

Đáng tiếc anh không muốn để lộ thân phận, không thi triển châm thuật, nếu không muốn đánh bại Lâm Anh Hùng cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Kết quả vẫn tốt đẹp.

Lâm Chính tin chắc mấy câu nói của anh không những có thể khiến Lâm Anh Hùng sinh ra tâm ma, mà e là người nhà họ Lâm cũng vô cùng hối hận.

Dù sao cũng chính bọn họ đã từ bỏ một sự tồn tại có thiên phú còn đáng sợ hơn cả Lâm Anh Hùng…

Kết thúc chuyến đi đến núi hoang, Lâm Chính trở về Giang Thành.

Nhưng vừa về đến Dương Hoa đã nhìn thấy Phong Thanh Vũ và Lâm Nhược Nam đang ngồi trong phòng làm việc của anh uống trà.

Phong Thanh Vũ vẻ mặt tươi cười, còn Lâm Nhược Nam nhấp nhổm không yên, có vẻ vô cùng lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc