NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1238

Nói đến đây, Lương Phong Nghiêm dường như già đi vài tuổi, hai mắt đỏ hoe, bàn tay cũng trở nên run rẩy.

Thực ra ông ta nói năng rất lộn xộn, nhưng đại khái là như vậy.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nắm đấm cũng siết chặt.

Anh không ngờ Lương Thu Yến lại bị đối xử bất công như vậy…

“Thực ra tất cả là do tôi vô dụng, nếu tôi có bản lĩnh một chút thôi, có địa vị trong gia tộc một chút thôi, thì cũng không đến nỗi khiến hai mẹ con họ chịu khổ như vậy, Thu Yến cũng sẽ không lang thang đầu đường xó chợ, suýt nữa mất mạng. Nhưng… tôi cũng không còn cách nào khác, bà ấy có thể ở dưới tầng hầm, có thể có người giúp việc chăm sóc cũng là nhờ tôi dập đầu mấy cái để cầu xin mới có được, tôi thực sự… đã cố gắng hết sức…”

Lương Phong Nghiêm đau khổ đấm vào vách tường, khuôn mặt đầy tuyệt vọng và khổ sở.

Trơ mắt nhìn vợ con mình bước vào vực sâu, có lẽ chuyện đau đớn nhất trên đời cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Nếu đã vậy, tại sao chú còn ngăn cản tôi lấy lại công bằng cho mẹ nuôi? Tôi đến đây chính là để lấy lại công bằng cho mẹ nuôi!”, Lâm Chính trầm giọng quát.

“Cậu thì biết gì chứ? Đồ ngốc này! Cậu nghĩ cậu đang ở đâu hả? Cậu đang ở nhà họ Lương, hiểu không?”.

Lương Phong Nghiêm quay phắt lại, đôi mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Lâm Chính, rồi túm lấy cổ áo anh, tức giận gầm lên: “Cậu là con nuôi của Thu Yến, chính là con nuôi của tôi, cậu gây sự ở đây thì chỉ có chết thôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu ngày hôm sau bị người ta vứt ra ngoài đường như một con chó chết, cậu hiểu không?”.

Lương Phong Nghiêm bỗng dưng mất khống chế khiến Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.

Anh mở to mắt, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.

Ông ta cúi đầu, toàn thân run rẩy, vô cùng đau khổ nói: “Huyền Mi đã đi, Thu Yến cũng trở thành thế này, tôi không muốn cậu lại có mệnh hệ gì nữa… Nếu không đừng nói là tôi, nếu Thu Yến biết chắc chắn bà ấy cũng rất đau khổ. Thế nên… Lâm Chính, cậu đừng gây chuyện nữa, nghe tôi khuyên một câu… đừng làm loạn nữa…”

Ông ta giống như răn dạy, cũng giống như van nài.

Bây giờ ông ta rất sợ hãi, sợ Lâm Chính sẽ ra mặt vì Lương Thu Yến.

Như vậy ông ta sẽ chỉ càng áy náy, càng tự trách hơn.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tớ, khẽ vỗ vai Lương Phong Nghiêm, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm, chú đừng lo, lần này tôi có chuẩn bị mà đến, tôi đến đây là vì chuyện này, một nhà họ Lương nhỏ bé, tôi sẽ khiến bọn họ phải cúi đầu…”

Những lời Lâm Chính nói đương nhiên là những lời gan ruột.

Nhưng Lương Phong Nghiêm nghe thấy thế, dường như lại bị kích thích, ông ta đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn Lâm Chính: “Tiểu Chính! Cậu làm gì vậy? Lẽ nào ngay cả lời tôi nói cậu cũng không nghe sao?”.

“Chú Nghiêm…”

“Tôi là bố nuôi của cậu! Trừ khi cậu không nhận Lương Thu Yến là mẹ nuôi của cậu nữa!”, Lương Phong Nghiêm đập bàn, tức giận gầm lên.

Lâm Chính hơi sửng sốt, chần chừ một lát, không biết nên nói gì cho phải.

“Tôi biết vợ cậu chịu uất ức, Thu Yến cũng chịu uất ức, nhưng cậu không thể hành động theo cảm tính một cách lỗ mãng như vậy! Đây là nhà họ Lương! Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh! Những đại gia tộc này đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, nếu cậu có mệnh hệ gì, thì vợ cậu phải làm sao? Mẹ nuôi cậu phải làm sao? Cậu chưa từng nghĩ đến sao?”, Lương Phong Nghiêm kích động nói.

“Chú… Bố nuôi, bố không biết rõ về con, con có khả năng đối phó với nhà họ Lương, ít nhất con có khả năng bắt nhà họ Lương phải trả lại công bằng”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc