NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Sự xuất hiện của Long Thủ quá bất ngờ. Trong căn phòng không quá rộng đột nhiên chật cứng người. Tất cả đám người mặc đồ đen đều bị bao vây. 

Bọn chúng sững sờ. Lúc này chúng mới phát hiện ra bên ngoài căn phòng toàn là người của Huyền Y Phái. 

Tư Mã Trường Tâm lập tức đanh mặt. Ông ta không ngờ Huyền Y Phái lại đông người đến thế. 

Hơn nữa…ý của Long Thủ là gì? 

Lẽ nào Long Thủ muốn đưa người của Huyền Y Phái tới đối đầu với ông ta? Huyền Y Phái điên rồi? Bọn chúng có biết làm vậy có nghĩa là gì không? Có nghĩa là chúng đang tuyên chiến với nhà họ Tư Mã đấy. 

Nếu như hành động trước đó của Lâm Chính chỉ đơn giản là đối đầu thì lúc này hành động của Huyền Y Phái có nghĩa là đang ép nhà Tư Mã tiêu diệt luôn cả tổ chức này. 

“Thầy không sao chứ?”, Long Thủ hỏi Lâm Chính bằng vẻ quan tâm. 

“Không sao”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Lúc này Tần Bách Tùng mới hiểu ra ý của Lâm Chính. Đến cả Long Thủ anh cũng gọi đến. Thì xem ra thật sự là Lâm Chính không định để Tư Mã Trường Tâm rời đi thật rồi. 

“Nổ súng đi chứ”, Lâm Chính điềm đạm nói. 

Đám người mặc đồ đen nín thở. Ai cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Nổ súng sao? Người đông thế này dù có bắn mỗi người một viên thì cũng không giết hết được. Dù có nổ súng thật thì bọn chúng có thể ra khỏi đây không? 

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”, Tư Mã Trường Tâm cuối cùng cũng nhận thức được mức nghiêm trọng của sự việc. Ông ta gằn giọng. 

Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ mặc kệ. Anh chỉ bước tới trước mặt ông ta. 

Đám người mặc đồ đen nào dám chặn anh lại. Vì Lâm Chính đã hoàn toàn kiểm soát tình hình này rồi. Tư Mã Trường Tâm nhìn chăm chăm Lâm Chính. Ông ta vốn tưởng anh nhìn mình nhưng nào ngờ anh lại nhìn gã tài xế. 

Gã tài xế định nói gì đó. Lâm Chính đột nhiên ra tay, túm tóc gã tài xế và quăng qua một bên. Gã tài xế không kịp phòng thủ, cứ thế ngã rầm ra đất. 

“Cậu làm gì vậy?”, Tư Mã Trường Tâm chau mày. 

Gã tài xế cũng nhìn Lâm Chính bằng vẻ thất kinh: “Đồ chó chết này, mày… mày điên rồi! Dám động vào tao?” 

Dứt lời, Lâm Chính lại tát cho gã một phát bạt tai. 

Bốp! 

Mặt gã tài xế sưng vù, miệng rớm máu. Gã còn chưa kịp hoàn hồn thì Lâm Chính đã lại tát bên má còn lại. 

Bốp! 

Bốp! 

Bốp! 

Tầm khoảng 10 giây, Lâm Chính đã tát không biết bao nhiêu phát. Mỗi phát ta của anh đều mạnh vô cùng. Trong thoáng chốc, mặt của gã tài xế sưng lên như đầu heo, răng môi lẫn lộn. 

Đám đông kinh hãi. Tư Mã Trương Tâm cảm thấy không thể tin được. 

“Chủ….nhân…cứu tôi…”, gã tài xế yếu ớt kêu lên. 

“Cậu dừng tay lại cho tôi!” 

Tư Mã Trường Tâm cũng không nhịn được nữa bèn lao lên ngăn Lâm Chính lại. Ông ta chộp lấy tay Lâm Chính. Lâm Chính đột ngột vung tay lên, siết cổ và nhấc ông ta lên. 

Khuôn mặt Tư Mã Trường Tâm tím ngắt. Hai chân chới với giữa không trung. Ông ta điên cuồng giãy giụa, cảm tưởng không thể thở được nữa. 

“Ông hai”, đám mặc đồ đen cuống quýt lao lên, chĩa họng súng vào đầu Lâm Chính. 

“Mau thả ông hai xuống, nếu không đừng trách bọn tao!” 

Đám mặc đồ đen tức giận gào lên. Sự việc đã tới nước này thì bọn chúng cũng không nghĩ được nhiều nữa. Nhưng đúng lúc chúng định bóp cò thì một loạt châm bạc được phóng ra ghim vào cánh tay chúng. Tất cả đám mặc đồ đen đều đứng bất động. 

Đây chính là kiệt tác của Long Thủ. Ông ta đã được Lâm Chính chỉ về châm bạc nên giờ đã tiến xa thêm một bước. 

“Tay của tôi…” 

“Chuyện…gì thế này?”, đám người thất kinh. 

“Châm bạc…phong huyệt…”, Tư Mã Trường Tâm hét lên. 

Rõ ràng là ông ta nhận ra thứ này. Trong nháy mắt, đám thuộc hạ của ông ta đều bị kiểm soát. Lúc này Tư Mã Trường Tâm mới ý thức được rằng mình đang đùa với bom. 

Thế nhưng ông ta không thể cầu cứu ai được cả. Hơn nữa cổ của ông ta sắp bị bàn tay kia bóp nát rồi. 

Sức mạnh ghê gớm quá. Tư Mã Trường Tâm như sắp ngất đi tới nơi. Đúng lúc này, ông ta chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: “Thần…y Lâm…dừng tay. Tha cho tôi…đi!’ 

Lâm Chính nghe thấy vậy thì nới tay ra một chút. 

Phịch! 

Tư Mã Trường Tâm ngã lăn ra đất, ôm lấy cổ thở rít lên. Mặt ông ta tím ngắt. Đám đông xung quanh không dám lên tiếng.Tới giờ mà Tần Bách Tùng vẫn chưa hiểu nổi mọi chuyện diễn ra như thế nào. Rốt cuộc thì Lâm Chính muốn làm gì? 

“Thần y Lâm…tại sao?”, Tư Mã Trường Tâm chật vật bò dậy, thở hổn hển nhìn Lâm Chính. 

“Tại sao à? Rất đơn giản. Bởi vì các người làm loạn ở Huyền Y Phái, còn không giải thích rõ ràng. Lý do này đã đủ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. 

“Chỉ vậy thôi sao?”, Tư Mã Trường Tâm trố tròn mắt. 

“Chứ sao?” 

“Chỉ vì chút chuyện cỏn con đó, mà…mà cậu tuyên chiến với nhà Tư Mã chúng tôi?”, Tư Mã Trường Tâm không dám tin vào những gì mình nghe được. 

Lúc này Lâm Chính chỉ nói thêm một câu: “Nhà Tư Mã của các người là cái thá gì?” 

Dứt lời, Tư Mã Trường Tâm nghe như sét đánh ngang tai. Tần Bách Tùng há hốc miệng, tưởng mình nghe nhầm. 

“Tôi chưa bao giờ sợ nhà Tư Mã. Đối với tôi các người cũng chẳng là gì. Khiêu chiến sao? Ông cảm thấy chuyện hôm nay là Huyền Y Phái đang khiêu chiến với các người à? Vậy thì các người cứ ra tay đi! Tôi tiếp chiêu! Có điều hi vọng nhà Tư Mã cũng chịu khó nhìn lại mình.Xem mình…rốt cuộc có đủ tư cách đấu với tôi không nhé”. 

Lâm Chính phất tay, thản nhiên nói: “Đập gãy chân của đám người này đi. Sau đó đưa trở về nhà Tư Mã. Còn số xe ở bên ngoài thì đập nát hết đi”. 

“Rõ”, Long Thủ hô vang, cử người đi thực hiện ngay lập tức. 

“Đừng. Thần y Lâm. Dừng tay!” 

Tư Mã Trường Tâm cuống cả lên. Nhưng…không có tác dụng gì. Lâm Chính căn bản không thèm bận tâm. Long Thủ cũng không dừng lại, cứ thế ghì Tư Mã Trường Tâm sát đất. 

“Kẻ họ Lâm kia, cậu sẽ chết chắc! Tôi nhất định sẽ báo thù! Nhất định”, Tư Mã Trường Tâm giãy giụa và gào lên. 

Dứt lời, Lâm Chính đang đi ra cửa bỗng dừng lại. Tư Mã Trương Tầm nín thở, đồng tử dãn rộng… 

Lâm Chính quay đầu lại nhìn ông ta và nói: “Vừa rồi…ông nói cái gì cơ?”

Bình luận

Truyện đang đọc