NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Rời khỏi phòng, hai vệ sĩ đứng trước cửa gật đầu với Lâm Chính. 

“Cậu Lâm”. 

“Ừ”. 

Lâm Chính gật đầu ra hiệu: “Nghe đây, không cho phép bất cứ ai đến gần phòng này, nếu có người muốn vào, bất kể là ai, gi3t chết không cần luận tội”. 

“Gi3t chết không cần luận tội? Cậu Lâm… ngăn cản bọn họ vào là được rồi chứ?”, một vệ sĩ cẩn thận hỏi. 

“Anh không hiểu ý của cụm này sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói: “Ý tôi là kẻ nào tự tiện vào trong giết! Chứ không chỉ đơn giản là đuổi bọn họ đi!”. 

Anh dứt lời, hai vệ sĩ lập tức nhíu mày. 

Lúc này, một người đàn ông vô cùng cường tráng ở bên cạnh đi tới. 

Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng bên trong, áo vest bên ngoài căng đến mức sắp rách ra, khí thế vô cùng đáng sợ. Trên mặt còn có mấy vết sẹo trông như con sâu, khiến người nhìn rợn người. 

“Cậu Lâm!”. 

Người đàn ông cộc cằn nói: “Tôi không biết vì sao ông chủ lại gọi nhiều người chúng ta đến bảo vệ hai người phụ nữ này, nhưng tôi nói cậu biết, bây giờ mỗi một câu nói của cậu đều phải chịu trách nhiệm. Cậu biết gi3t chết không cần luận tội là ý gì không? Đó… là sẽ có người chết đấy!”. 

Người đàn ông tỏ ra nghiêm túc, dường như đang nói chuyện gì đó rất trang trọng. 

Bọn họ là binh vương, đều là những người trải qua cái chết và nguy hiểm mà rèn luyện nên. Rất nhiều người trên tay đã dính máu, cũng biết rõ điều này có nghĩa là gì. 

Nhưng theo bọn họ thấy, cậu Lâm này không hiểu rõ ý nghĩa của nó. 

Hắn đoán cùng lắm là cậu Lâm này quá phẫn nộ nên mới nói ra lời kích động như vậy. Nếu thật sự giết người, ném một xác chết đến trước mặt cậu ta, chắc cậu ta sẽ đái ra quần ấy chứ. 

Lúc này, không chỉ có người đàn ông đó suy nghĩ như vậy, mà những người khác cũng nghĩ như vậy. 

Một giây sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay, bóp lấy cổ người đàn ông đó. 

Sức mạnh to lớn ập đến. 

“Hự!”, hơi thở người đàn ông run lên, theo bản năng đấm về phía Lâm Chính. Nhưng nắm đấm còn chưa đến gần Lâm Chính đã bị Lâm Chính dùng một ngón tay ngăn chặn quyền phong, khó mà tiến thêm nửa phân nào nữa, thế tấn công lập tức bị hóa giải. 

Cái gì? 

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. 

Lâm Chính hơi dùng sức, gã đàn ông cao hơn hai mét, ít nhất cũng hơn 100kg lại bị anh xách lên bằng một tay, giống như xách một con gà. 

“A?”. 

“Đội trưởng!”. 

Các binh vương ở xung quanh vây lại. 

Nhìn cảnh tượng đầy kinh hãi này, ai nấy đều chấn động và không tin nổi. 

Một chỉ chặn quyền. 

Một tay chế ngự? 

Người thuê bọn họ… là quái vật gì vậy? 

“Cùng một lời nói, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Nếu các người không giết được thì cút ngay đi! Hiểu chưa?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn người đàn ông đó, nói. 

“Tôi hiểu… Tôi… Tôi hiểu… Cậu Lâm…”, người đàn ông gian nan thốt lên, cả gương mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy cổ mình gần như sắp bị Lâm Chính bóp gãy. 

Lúc này Lâm Chính mới buông tay. 

Phịch! 

Người đàn ông ngã ngồi xuống đất, ôm cổ thở hổn hển. 

Người xung quanh trợn tròn mắt, bọn họ có thể thấy rõ dấu vết trên cổ người đàn ông đó. 

“Đội trưởng là cao thủ khổ luyện đỉnh cao đấy. Ống thép đánh vào da thịt anh ấy cũng không thể để lại dấu vết, thế mà… thế mà mới bị cậu Lâm nhẹ nhàng tóm cổ đã có vết bầm…”, một binh vương trợn tròn mắt, nói. 

Người xung quanh đều hít vào một hơi. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”. 

Lúc này, một cô gái để tóc ngắn, mặc đồng phục công sở, đi giày cao gót bước nhanh tới. 

“Thư ký Trương, có vẻ nhân viên bảo vệ của công ty các người phải nâng cao tố chất thêm nữa”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Cô gái được gọi là thư ký Trương sửng sốt, vội vàng khom lưng: “Anh Lâm, đã xảy ra chuyện gì không vui sao? Nếu chúng tôi có gì mạo phạm tới anh, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi anh”. 

“Bây giờ tôi không có thời gian nghe các người xin lỗi, nếu hai người ở trong phòng bị chút thương tổn nào, tôi sẽ tìm tới các người!”. 

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó quay người đi tới thang máy. 

“Anh Lâm đi thong thả!”, thư ký Trương vội vàng mỉm cười gật đầu. 

Đợi Lâm Chính đi thang máy xuống dưới rồi, thư ký Trương mới quay người lại, trách cứ những binh vương đó: “Các người làm gì vậy? Không biết anh Lâm là khách quý của ông chủ sao?”. 

“Thư ký Trương, chuyện này…”, một binh vương đang định nói, nhưng lại bị thư ký Trương ngắt lời. 

“Tôi biết các anh ai cũng kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng tôi phải nói cho các anh biết, anh Lâm này không phải người mà các anh có thể chọc giận. Hơn nữa, anh ấy từng cứu ông chủ, nếu để anh ấy không vui, dù các anh bình thường có lợi hại thế nào cũng sẽ gặp xui xẻo, rõ chưa?”. 

“Rõ, thư ký Trương…”. 

“Trông chừng cho kỹ! Có chuyện gì phải gọi cho tôi!”. 

Thư ký Trương nói, sau đó rời đi. 

Ra khỏi thang máy, Lâm Chính hoán đổi gương mặt thành dáng vẻ của thần y Lâm, đi về phía xe đang đỗ trước cửa. 

Gương mặt anh giống như sương lạnh, nắm đấm siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu. 

Trước mặt Tô Nhu, anh luôn ngụy trang, luôn nhẫn nại, luôn kìm nén. 

Còn bây giờ, anh không kìm nén được nữa. 

Thật ra Tô Nhu và anh không có quá nhiều tình cảm. 

Nhưng từ đầu tới cuối, Tô Nhu luôn đối đãi với anh như chồng mình. 

Ngay cả Lương Thu Yến mới gặp lần đầu, Tô Nhu cũng xem bà ấy như mẹ nuôi của mình, liều mạng bảo vệ. 

Bây giờ, hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình đều đã bị thương, sao Lâm Chính có thể chịu được? 

Anh đưa tay ra, kéo cửa xe, tay nắm cửa làm bằng sắt biến dạng… 

Ngay lúc này, trên một chiếc xe khác, Lương Hồng Anh vội vàng bước xuống. 

“Lâm Chính! Lâm Chính, anh đợi một lát, chúng ta nói chuyện đã!”, Lương Hồng Anh hét lên. 

Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy, lên thẳng xe. Tài xế đạp ga rời khỏi khách sạn, đi theo phương hướng tới nhà họ Lương. 

“Lâm Chính!”. 

Lương Hồng Anh hét lớn, nhưng người đã đi xa. 

Cô ta chỉ đành trở lại xe, vội vàng lái xe đuổi theo. 

Trên đường đi, Lương Hồng Anh gần như điên cuồng bấm số Lâm Chính, nhưng không thể gọi được. 

Trong lúc bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành gọi cho em trai mình. 

“Lương Sinh, em đang ở đâu?”. 

“Quán trà cạnh nhà, chị, có chuyện gì vậy?”, Lương Sinh đang uống trà xem kịch ở quán trà cười hỏi. 

“Mau, sai người chặn thần y Lâm lại. Bây giờ thần y Lâm đang đi đến nhà họ Lương chúng ta rồi, nhất định phải nghĩ cách, đừng để anh ta vào nhà họ Lương, nghe rõ chưa?”, Lương Hồng Anh vội vàng nói. 

“Cái gì? Thần y Lâm?”. 

Lương Sinh ngạc nhiên: “Anh ta đến làm gì?”. 

“Em đừng hỏi nữa, mau nghĩ cách ngăn thần y Lâm lại. Nếu anh ta vào nhà họ Lương chúng ta thì tiêu đời. Anh ta mà xảy ra chuyện gì, chưa nói tới ông nội có tức giận hay không, chi thứ ba chúng ta chắc chắn sẽ bị chi thứ hai tìm lý do làm khó dễ, đến lúc đó thì rắc rối lớn!”, Lương Hồng Anh sốt ruột nói. 

Lương Sinh nghe vậy đã hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta nào dám do dự, tức khắc đứng dậy, chạy ra phía ngoài. 

Không lâu sau, cổng chính nhà họ Lương đã tụ tập mười mấy người. 

Lương Sinh lo lắng bất an chờ đợi ở đó. 

Hơn mười phút sau, cuối cùng xe của Lâm Chính cũng đến trước cửa nhà họ Lương…

Cạch! 

Cửa xe bị đẩy ra! 

Lâm Chính xuống xe, sải bước tiến về phía cửa lớn nhà họ Lương. 

Lương Sinh sửng sốt, vội vàng bước tới. 

"Anh Lâm, tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện với nhau", Lương Sinh nặn ra nụ cười, vội vàng ngăn Lâm Chính lại, nói. 

"Tránh ra!", Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn Lương Sinh. 

"Anh Lâm… chuyện này tôi đã biết rồi, mong anh đừng giận, chắc là anh không biết rõ tình hình của nhà họ Lương chúng tôi. Ông nội tôi đang trên đường đến đây, ông tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh, để hóa giải hiểu lầm", Lương Sinh cười xòa, vội vàng nói. 

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng túm lấy cổ áo Lương Sinh, nhấc anh ta lên. 

"Á!". 

Lương Sinh giật nảy mình. 

"Cậu chủ!". 

Người nhà họ Lương ở phía sau cũng cuống lên, nhao nhao xông tới, nhưng không dám hành động khinh suất, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính. 

Nhưng Lâm Chính cũng không làm gì Lương Sinh, mà chỉ ghé sát mặt lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: "Nghe đây! Nể mặt chúng ta có quen biết, tôi sẽ không động đến anh. Tốt nhất anh hãy tránh ra đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!". 

Dứt lời, Lâm Chính buông tay ra đẩy một cái. 

Phịch! 

Lương Sinh ngã ngồi xuống đất, cái mông đau điếng. 

"Khốn kiếp!". 

Đám người nhà họ Lương nổi giận, ai nấy xông tới định ra tay. 

"Tất cả đứng lại cho tôi!", Lương Sinh vội quát. 

"Cậu chủ…" 

"Tất cả tránh ra!". 

Lương Sinh ôm cái mông bị đau, chật vật bò dậy, nói: "Ai dám động đến anh Lâm thì cút khỏi nhà họ Lương cho tôi!". 

Nhìn dáng vẻ tức giận và nghiêm túc của Lương Sinh, sao bọn họ dám làm gì chứ? Tất cả đều lùi lại, không dám xông tới nữa. 

Lương Sinh khẽ thở phào, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy kiên định và nghiêm túc, sau đó bước tới trước mặt anh, nói: "Anh Lâm, tôi hy vọng… hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội, một cơ hội giải thích. Anh yên tâm, chắc chắn nhà họ Lương chúng tôi sẽ cho anh một lời giải thích về chuyện này. Tôi chỉ mong anh có thể bình tĩnh lại, dù sao… đây cũng là nhà họ Lương. Nếu anh làm loạn ở đây, chỉ sợ ông tôi cũng chưa chắc có thể bảo vệ được anh. Chúng tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho anh, mong anh có thể hiểu cho… thật đấy…" 

Những lời nên nói Lương Sinh đều đã nói. 

Anh ta không biết thực lực của Lâm Chính thế nào, nhưng nhìn chiêu vừa rồi, thì chắc chắn Lâm Chính có đủ tư cách để gây chuyện, thế nên anh ta chỉ có thể dùng tình cảm lý lẽ để đả động anh. 

Nhưng… anh ta đã đánh giá thấp sự quyết tâm của Lâm Chính! 

Anh ta cũng không thể hiểu được lúc này trong lòng Lâm Chính đang phẫn nộ đến mức nào. 

Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên, đặt lên vai Lương Sinh. 

Lương Sinh sửng sốt, còn tưởng Lâm Chính định nói gì, nhưng chỉ thấy anh hơi dùng sức, đẩy Lương Sinh sang bên cạnh… 

Lương Sinh nín thở, không kịp phòng bị, lại đặt mông xuống đất. 

Lâm Chính lại phăm phăm tiến về phía cửa. 

Cửa chính nhà họ Lương đóng chặt, một ông lão gầy trơ xương mặc áo ba lỗ màu trắng đang ngồi ở cửa, tay cầm tách trà, đang nhắm mắt dưỡng thần. 

Lương Sinh biết ông lão này, nếu khách của nhà họ Lương đến, thì ông ta sẽ mặc kệ không quan tâm, nhưng nếu người mà nhà họ Lương không chào đón đến, thì ông ta sẽ không đơn giản là chỉ ngồi đó. 

Lương Sinh biết mối quan hệ lợi hại, vội vàng xông tới, nhỏ giọng nói gì đó với ông lão kia. 

Nhưng ông ta vẫn chỉ nhắm nghiền đôi mắt, ngồi im bất động, dường như không nghe thấy lời Lương Sinh nói. 

Cho đến khi Lâm Chính chìa tay ra, chạm vào cánh cửa của nhà họ Lương, định dùng sức đẩy nó ra. 

"Xin hỏi cậu đến đây làm gì?", cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. 

Nhưng… Lâm Chính vẫn không thèm đếm xỉa, đẩy cánh cửa ra. 

Rầm… 

Cửa chính bị đẩy ra, phát ra âm thanh nặng nề. 

Lâm Chính sải bước định tiến vào trong. 

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay khô gầy chặn trước mặt Lâm Chính, ngăn anh lại. 

Lương Sinh sửng sốt, ngoảnh phắt lại, mới phát hiện không biết ông lão kia đã đứng trước mặt Lâm Chính từ khi nào. 

Tốc độ nhanh quá! 

Lương Sinh gần như chưa bao giờ thấy ông lão này ra tay, dù sao trong 10 năm nay, chưa một ai dám gây chuyện ở nhà họ Lương cả. 

Lâm Chính coi như người đầu tiên. 

"Tránh ra!", Lâm Chính mặt không đổi sắc, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy. 

"Này chàng trai, nếu cậu cứ cố xông vào nhà họ Lương, thì đừng trách tôi không khách sáo!", ông lão lạnh lùng nói. 

"Bác Văn, bác đừng tức giận, đây là bạn cháu, chắc là anh ta không biết rõ quy tắc của nhà chúng ta, mong bác đừng giận, đừng giận!", Lương Sinh thấy tình huống khác thường, liền ra sức giải thích. 

Nhưng ông ta không phải đồ ngốc. 

Còn Lâm Chính lại càng không quan tâm đến bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước. 

Đôi mắt đục ngầu của ông lão lập tức mở to hơn, không chần chừ do dự chút nào, chộp lấy bả vai Lâm Chính định ném anh ra ngoài cửa. 

Nhưng trong khoảnh khắc ông ta dùng sức, chỗ cổ tay bỗng truyền tới cảm giác như bị muỗi đốt, sau đó cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, khí huyết không thông. 

"Cái gì?". 

Lương Sinh ngạc nhiên. 

"Không ổn rồi! Có người xông vào nhà họ Lương!". 

"Mau ngăn anh ta lại!". 

Một người giúp việc nhà họ Lương ở bên trong cánh cửa nhìn thấy cảnh này, lập tức gào lên. 

Bốn phía bỗng chốc trở nên sôi sục. 

Chẳng mấy chốc, tất cả người nhà họ Lương ở quanh đó đều xúm lại. 

"Mày là ai?". 

"To gan! Có biết đây là đâu không hả?". 

"Ăn gan hùm mật báo à? Dám xông vào nhà họ Lương!". 

"Tao thấy mày chán sống rồi!". 

Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính, đồng thời bao vây thật chặt. 

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ lấy hai cây châm bạc ra, đâm vào hai cánh tay, sau đó siết chặt nắm tay. 

Rắc… 

Năm ngón tay cuộn tròn lại, phát ra những tiếng răng rắc. 

Sức mạnh khủng khiếp cuồn cuộn trong từng thớ thịt của anh. 

Anh không định nương tay nữa. 

Giờ phút này, anh sẽ dốc hết toàn lực! 

Lương Sinh chứng kiến cảnh này, sợ đến mức đờ đẫn ra. 

"Chết rồi, chết rồi! Mọi chuyện mất kiểm soát rồi! Lần này thì chết rồi!", Lương Sinh run rẩy lẩm bẩm. 

"Lương Nam Phương ở đâu?", Lâm Chính nhắm hai mắt lại, bình tĩnh hỏi. 

"Cô Nam Phương? Hừ, tên của cô ấy mà mày xứng hỏi sao?". 

"Rốt cuộc mày từ đâu đến? Mau quỳ xuống cho tao!". 

"Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, chán sống à?". 

Người nhà họ Lương ở xung quanh chửi bới, sao bọn họ có thể ngoan ngoãn trả lời Lâm Chính chứ? Lúc này họ chỉ muốn đánh cho anh nằm bẹp một chỗ. 

Lâm Chính gật đầu: "Được, nếu các người không nói, thì tôi tự đi tìm!". 

Dứt lời, anh liền bước ra khỏi đám người. 

"Tìm? Tao sợ mày phải bò ở đây ấy! Đánh cho tôi!". 

Không biết là ai gầm lên một tiếng, tất cả đều xông tới, định đánh cho Lâm Chính một trận. 

Hiện trường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn… 

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên. 

"Tất cả dừng tay cho tôi!". 

Câu này vừa dứt, tất cả người nhà họ Lương lập tức dừng lại, nhìn ra ngoài. 

Chỉ thấy mấy người đàn ông nhanh chân bước vào. 

Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn, rồi lập tức nhíu mày. 

Bình luận

Truyện đang đọc