NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Nhưng vừa muốn đi vào lại nghe thấy giọng nói của Tô Nhu vang lên từ bên trong.

“Mẹ, con biết rồi”.

“Không nghiêm trọng đến thế chứ”.

“Chuyện này không thể trách Lâm Chính được, thật sự là bên phía bà nội quá đáng”.

“Lần này may là Lâm Chính đọc nhiều sách, biết cách chữa bệnh cho cụ Từ, nếu không thì nhà họ Tô toi đời rồi”.

“Con… Con biết rồi…”
Giọng nói bên trong dần nhỏ lại, Lâm Chính chần chừ một lát mới mở cửa ra.

Lúc này Tô Nhu đang ngồi trên sofa, khuôn mặt xinh đẹp hơi tiều tụy, đôi môi anh đào không còn chút máu, đôi mắt sáng rực như đá quý hơi rũ xuống, trông cực kỳ sa sút.

“Về rồi à?”
“Ừm”.

“Thấy sao?”
“Cũng không tệ lắm… Em sao thế?”

“Không có gì… Bố mẹ đã biết chuyện này rồi”.

“Mẹ nói sao?”
Tô Nhu chần chừ một lát mới nói: “Mẹ nói… sau khi bà ấy về sẽ đưa chúng ta đến cục dân chính…”
Lâm Chính nghe vậy thì mắt hơi mở to, sau đó bình tĩnh trở lại, không nói gì.

Anh biết Tô Nhu không chịu được áp lực.

Chủ của cái nhà này là Trương Tình Vũ, tính cách Tô Quảng mềm yếu, không làm gì được Trương Tình Vũ.

Nếu ngay cả bà cũng muốn Tô Nhu ly hôn, e rằng cô chỉ có thể nghe theo.

Dù sao ngoài ông nội đã chết thì không có ai đứng về phía cô cả.

Cốc cốc cốc!
Lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Ai vậy?”
Tô Nhu vội thu lại vẻ mặt u sầu, chạy đi mở cửa.

Cửa mở ra.

“Tô Trương Dương?”, Tô Nhu sửng sốt.

Tô Trương Dương mặc vest thẳng thớm đi vào, thậm chí còn không cởi giày.

Anh ta liếc Lâm Chính, ngông nghênh ngồi xuống sofa.

“Anh họ, có chuyện gì sao?”, Tô Nhu chần chừ một lúc rồi hỏi.

“Nhà họ Tô chúng ta bị loại khỏi dự án lớn khu Thanh Sơn kia rồi”, Tô Trương Dương để một phần tài liệu lên bàn.

Sắc mặt Tô Nhu thay đổi, lập tức đi qua cầm tài liệu lên xem, sau đó sững sờ.

“Tại sao lại như thế? Không phải đã chắc chắn vị trí của nhà họ Tô chúng ta rồi ư? Đang yên đang lành sao lại loại chúng ta rồi?”
Dự án này rất quan trọng với nhà họ Tô, nó không chỉ là vấn đề lợi nhuận còn là cơ hội để nhà họ Tô bước vào giới thượng lưu Giáng Thành nữa.


Dù sao những doanh nghiệp tham gia dự án cải tạo xây dựng lần này không phải công ty đã lên sàn chứng khoán cũng là công ty đa quốc gia, một khi hợp tác thành công, cũng có nghĩa là nhà họ Tô có cơ hội tạo dựng quan hệ.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đều tan thành bong bóng cả rồi.

“Vì sao?”
“Vì cô đấy!”, Tô Trương Dương hừ một tiếng, lạnh lùng nói.

“Tôi?”, Tô Nhu sửng sốt.

Lại thấy Tô Trương Dương lấy một cái hợp đồng trong cặp táp ra, để lên bàn.

“Đây là giấy tờ hủy hợp đồng.

Tô Nhu, bây giờ cô vẫn còn một cơ hội, đó là tham gia buổi tiệc vào tối mai của Mã thị cùng chúng tôi”, Tô Trương Dương cười nhạt nói.

Sắc mặt Tô Nhu lập tức thay đổi.

“Không phải nói bà nội và mọi người đến là được rồi sao?”
“Cậu Mã nói rõ là muốn cô đi, nếu cô không đi, người nhà họ Tô chúng ta còn không có cửa mà vào, càng không thể tham gia hạng mục khu Thanh Sơn”, Tô Trương Dương nhắm mắt lại: “Bà nội nói, nếu cô không đồng ý thì ký hợp đồng này đi, sau này, cô không còn là người nhà họ Tô nữa”.

Lời nói này khiến Tô Nhu ngơ ngác.

Đây là tối hậu thư!
Cô ngơ ngác nhìn Tô Trương Dương, hai hàng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt có lúm đồng tiền.

Cô không có sự lựa chọn.


Cô không muốn lựa chọn.

Cô không biết nên lựa chọn thế nào.

Đây là đòn sát thủ của Mã Phong, nếu cô đi tham gia tiệc tối còn có thể nguyên vẹn trở về ư?”
“Bà nội thật sự muốn đẩy tôi vào trong hố lửa sao?”, Tô Nhu vô cùng đau khổ.

“Bà nội đã cho cô lựa chọn rồi!”, Tô Trương Dương nở nụ cười lạnh lùng.

Tô Nhu run lên, không thể chịu đựng được nữa.

Cô run rẩy nhìn Lâm Chính, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nỗi sợ hãi.

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính lại đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhu, sau đó nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Nói với bà nội, Tô Nhu sẽ đi”.

“Thật sao?”, Tô Trương Dương nhếch miệng, cười híp mắt hỏi.

“Đúng”, Lâm Chính nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cũng sẽ đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc