Số tiền chín triệu tệ bị Lưu Mãn San tiêu xài mới một hai ngày mà chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn tệ…
Con người này đúng là thiên tài tiêu tiền.
Nếu đổi lại là người khác, đột nhiên có một khoản tiền lớn như vậy chắc chắn sẽ không tiêu xài bậy bạ, mà là cân nhắc nên chi tiêu như thế nào.
Mấy người họ trợn tròn mắt, líu lưỡi, tất cả đều há hốc miệng.
“Bác cả, rốt cuộc bác… bác tiêu thế nào vậy? Chín triệu mà trong vòng hai ngày chỉ còn một trăm năm mươi nghìn tệ? Bác mua mỏ vàng rồi à?”, Tô Nhu lắp bắp hỏi.
“Mỏ vàng thì không có, chỉ có mua nhà… còn có xe, hai thứ này cộng lại đã mấy triệu tệ. Sau đó thì mua một số vòng vàng, dây chuyền vàng các kiểu… À đúng rồi, ba triệu tệ của mấy đứa bạn Tiểu Dư không thể tính vào đây, thực tế bác cũng chỉ tiêu sáu triệu tệ”, Lưu Mãn San vội vàng giải thích, nhưng càng nói giọng càng nhỏ đi.
“Sáu triệu cũng ghê lắm rồi!”, Tô Quảng đỏ cả mắt.
Lần này ông ta đã hiểu vì sao Tô Dư đòi tự sát.
Có người mẹ hao của như vậy, cô ta không chết thì không phải sẽ bị người ta bán vào ổ chứa trả nợ hay sao?
Gia đình anh cả còn không bị người phụ nữ phá của này dồn tới chết hay sao…
“Lưu Mãn San, chị cũng giỏi thật đấy!”, Trương Tinh Vũ bật cười, giễu cợt.
Lần này bà ta không còn buồn bực nữa.
“Tinh Vũ, cô đừng có nói, sau khi video Tiểu Dư và đạo diễn Tống ăn cơm ký hợp đồng truyền ra, bọn họ chủ động cho tôi mượn tiền. Nhưng sau chuyện xảy ra tối hôm qua, phim mới của Tiểu Dư bị bỏ dở, những người đó lập tức tới cửa đòi nợ. Chúng ta đều là thân thích, là người một nhà, các người không thể thấy chết không cứu, nhất định phải nghĩ cách, nếu không… nếu không tôi sẽ… hu hu hu…”.
Lưu Mãn San nghẹn ngào nói, còn chưa nói hết câu đã khóc oa oa.
“Ha, đây là chị tự làm tự chịu, ai bảo chị không có chuyện gì lại đi mượn nhiều tiền như vậy?”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng: “Nhưng tôi nói cho chị biết, nhà chúng tôi cũng không có tiền. Tuy công ty của Tiểu Nhu có chút khởi sắc, nhưng tiền của nó đã mang đi đầu tư hết rồi, ngay cả mẹ nó là tôi cũng không có được chút lợi nhuận nào. Nếu chị nhắm vào số tiền của Tiểu Nhu thì chị sai lầm rồi!”.
Mặc dù Trương Tinh Vũ không tính là nhỏ nhen, nhưng kiểu mượn tiền không có khả năng trả thì bà ta sẽ không cho mượn. Với năng lực của gia đình Tô Thái, món nợ mấy triệu tệ không biết phải đến tháng năm nào mới trả xong.
“Được rồi mẹ, mẹ đừng ở đó nói bóng nói gió nữa, trong lòng bác cả cũng rất khó chịu. Việc cần suy nghĩ bây giờ là làm sao khuyên được chị Tô Dư, với cả làm sao đuổi đám người ở bên ngoài kia đi”, Tô Nhu ôm Tô Tiểu Khuynh, oán trách.
“Con gái, con cũng càng ngày càng không ra gì. Chuyện của con với Lâm Chính lúc trước còn chưa xong kìa, con còn dám dạy mẹ?”, Trương Tinh Vũ tức giận.
Tô Nhu nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện đó chúng ta đóng cửa rồi từ từ bàn bạc”.
“Dù sao con cũng phải nhanh chóng cho mẹ câu trả lời!”, Trương Tinh Vũ hậm hực.
Lòng dạ Tô Nhu rối bời, cũng chẳng muốn nói chuyện với mẹ mình nữa, quay sang nói với Lưu Mãn San: “Bác cả, bây giờ bác mau lấy hết những thứ đáng giá ra đây, bán được cái nào thì bán, trả lại cho một số người đòi gấp. Còn tiền mượn của người thân bạn bè thì gọi điện cho họ, xin thư thả vài hôm”.
“Bác… Bác không mượn của người thân bạn bè…”, Lưu Mãn San dè dặt nói.
“Nghĩa là sao?”, Tô Nhu sững sờ.
“Những người bên ngoài… toàn là người cho vay nặng lãi… bác không mượn bạn bè người thân đồng nào, vì… vì… cảm thấy rất mất mặt…”, Lưu Mãn San nhỏ giọng nói.
Nghe bà ta nói vậy, Tô Nhu cũng bối rối.
“Sao Tiểu Dư lại gặp phải người mẹ như chị chứ?”, người thành thật như Tô Quảng cũng không nhịn được nói ra miệng.
“Chị… Chị cũng tài thật đấy!”, Trương Tinh Vũ cũng kinh ngạc.
Chín triệu toàn là vay nặng lãi?
Với sự ghê gớm của vay nặng lãi, thế không phải phải trả hơn mười triệu tệ mới xong chuyện sao?
Tính hết số xa xỉ phẩm mà Lưu Mãn San mua, đem bán ra lại, thêm cả căn nhà mà có thể bán được năm triệu tệ đã là không tồi.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lưu Mãn San đã tăng thêm món nợ năm triệu tệ cho gia đình họ… Đừng nói là Tô Dư, đổi lại là Trương Tinh Vũ cũng sẽ muốn nhảy lầu.
Lâm Chính không ngừng lắc đầu.
Như vậy so ra, Trương Tinh Vũ cũng còn đỡ hơn Lưu Mãn San quá nhiều, ít nhất bà ta không đến mức như vậy.
“Bây giờ người duy nhất có thể cứu nhà chúng tôi chỉ có Tiểu Chính thôi. Tiểu Chính, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cậu nhất định phải giúp bác cả, cầu xin cậu!”, Lưu Mãn San chộp lấy cánh tay Lâm Chính, khóc lóc cầu xin.
“Bác bảo Lâm Chính làm sao cứu bác?”, Tô Nhu hỏi.
“Tiểu Chính, chắc là đạo diễn Tống có quan hệ rất tốt với cậu đúng không? Cầu xin cậu, giúp tôi liên lạc với đạo diễn Tống đi! Chỉ cần đạo diễn Tống có thể chọn Tô Dư nhà chúng tôi làm nữ chính, nguy cơ của nhà chúng tôi sẽ được giải quyết dễ dàng!”, Lưu Mãn San khóc lóc.
“Sao Lâm Chính lại quen biết đạo diễn Tống được? Chị đang nói đùa gì vậy?”, Trương Tinh Vũ cười giễu, nói.
“Là thật đấy, lúc trước Tiểu Dư đã nói, chính Tiểu Chính đã giới thiệu nó làm quen với đạo diễn Tống”, Lưu Mãn San khóc thút thít nói.
“Thật sao?”.
Tô Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Kẻ vô dụng như cậu sao có thể quen biết đạo diễn Tống?”, Trương Tinh Vũ cũng không nhịn được hỏi.
“Chỉ là có duyên gặp mặt một lần, cũng không tính là quen biết”, Lâm Chính thuận miệng nói.
Câu này là nói thật.
Anh và đạo diễn Tống quen biết là nhờ Mã Hải giới thiệu. Nghiêm ngặt mà nói, anh cũng chẳng gặp Tống Kinh bao nhiêu lần. Quen biết thì có quen biết, nhưng không tính là thân thiết.
“Tôi nghe nói bộ phim của Tống Kinh là Tập đoàn Dương Hoa đầu tư. Đợt thử vai lần này Tống Kinh cũng cân nhắc đến khu vực Giang Thành chúng ta. Theo tôi thấy, không phải Lâm Chính giới thiệu Tống Kinh cho Tiểu Dư làm quen, mà là thần y Lâm giới thiệu”, lúc này Tô Quảng ở bên cạnh đột nhiên nói một câu.
Nghe vậy, Lưu Mãn San đang khóc lóc chợt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Quảng: “A Quảng, ý của chú là…”.
“Ha, vậy còn chưa rõ ràng hay sao? Thay vì cầu xin tên vô dụng Lâm Chính, chi bằng chị cầu xin con gái tôi, để con gái tôi ra mặt gọi điện thoại cho Chủ tịch Lâm, nói Tống Kinh tiếp tục dùng Tô Dư. Chuyện của nhà các người không phải được giải quyết rồi sao?”, Trương Tinh Vũ kiêu ngạo cười nói.
Đúng là sự đời vô thường.
Trương Tinh Vũ không ngờ còn có chuyện như vậy.
Nhắc tới, chuyện Tập đoàn Dương Hoa đầu tư cho phim mới “Chiến Hổ” của Tống Kinh đúng là từ trên mạng truyền ra.
Bà ta không lên mạng, nên cũng không chú ý đến chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Dư thì tính là gì? Không phải con gái mình mới là người chiến thắng sau cùng hay sao?
Nghĩ đến đó, Trương Tinh Vũ lại đắc ý.
“A Quảng, sao chú không nói sớm, hại tôi phải cầu xin thằng vô dụng này cả nửa ngày trời”, Lưu Mãn San lau nước mắt trên mặt, sau đó quay sang năn nỉ Trương Tinh Vũ.
Thật ra Lưu Mãn San cũng không tin Lâm Chính quen biết Tống Kinh, nhưng bà ta thực sự đã đi đến đường cùng, thế nên cứ thử cầu xin Lâm Chính.
Không lâu sau, Lâm Chính đã bị gạt sang một bên.
Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.
Lâm Chính nhíu mày, đáy mắt dâng lên sự phẫn nộ.
Nhưng lúc đó, một tiếng hô vang lên từ phía trong cửa.
“Con gái, đừng!”.
Mọi người nghe tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi, lao ra khỏi phòng…