NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4079

Thời gian cứ thế trôi qua. Mỗi ngày Trịnh Thông Viễn và Tam trưởng lão đều cử người tới đình viện giám sát. Họ không cho phép Lâm Chính rời khỏi thiên cung. Chỉ cần Lâm Chính bất ổn là họ sẽ cho người cướp thần dược và Lạc Linh Huyết của anh ngay.

Đương nhiên họ cũng theo dõi xem anh có sử dụng thần dược hay không. Bởi vì đối với bọn họ thần dược là những thứ vô cùng quý giá. Trước đó thiên cung đã không chịu chữa trị cho Lâm Chính vì không nỡ dùng tới thần dược…Có lẽ chỉ cần Lâm Chính sử dụng thần dược là họ sẽ ra tay ngay lập tức dù anh có viện cớ gì đi chăng nữa.

Điều đó cũng chằng là gì với Lâm Chính. Muốn làm giả những thứ thuốc này quá dễ dàng. Đám đệ tử đó không biết mỗi ngày Lâm Chính nhờ Thu Phiến sắc là thứ thuốc gì.

Anh ngụy tạo thần dược thành thuốc bình thường và ngụy tạo thuốc bình thường thành thần dược…Thế là anh đã tiến hành trị thương cho mình bằng thần dược mà những đệ tử kia không hề biết.

Chỉ có điều…Việc trị liệu cuối cùng cũng gặp khó khăn.

“Thu Phiến, thiếu một loại dược liệu mà tôi cần. Cô có biết ở đâu không?”, Lâm Chính liếc nhìn chỗ thần dược và trầm giọng hỏi.

“Lâm đại ca, anh còn cần thuốc gì nữa?”, Thu Phiến vội hỏi.

“Đông Thiên An”

“Đông Thiên An? Đó là loại dược liệu rất hiếm. Hằng trăm năm trước thiên cung có nhưng bị cung chủ của nhiệm kỳ trước dùng hết rồi, từ đó không còn nghe nói về vị thuốc này nữa”, sắc mặt của Thu Phiến trông vô cùng khó coi.

“Vậy cô có biết ở đâu có không?”

“Điều này…”

Thu Phiến thầm suy nghĩ và đột nhiên nói: “Hình như Tử Huyền Thiên có”.

“Tử Huyền Thiên à?”, Lâm Chính giật mình.

“Tôi cũng không chắc chắn…Lâm đại ca, Vệ Tân Kiếm không phải là đệ tử của anh sao, tại sao anh không hỏi anh ta?”, Thu Phiến nói.

Lâm Chính gật đầu: “Được! Có điều Thu Phiến, tôi không có số điện thoại của Vệ Tân Kiếm. Thế này đi, cô gửi giúp tôi một bức thư nói với Vệ Tân Kiếm yêu cầu của tôi”.

“Điều này…thôi được”.

“Giờ tôi viết thư” , Lâm Chính viết xong bèn giao cho Thu Phiến. Thu Phiến lập tức rời khỏi thiên cung Trường Sinh. Lần đi này của cô kéo dài nhiều ngày trời.

Lâm Chính cũng không vội, đêm đêm anh chuồn ra khỏi bậc thềm Trường Sinh xem tình hình của Liễu Như Thi thế nào.

Anh đột nhập vào Từ Bi Thất, ăn trộm được không ít thần dược nên việc cứu chữa cho Liễu Như Thi không còn thành vấn đề nữa. Giờ thứ mà anh quan tâm nhất, ngoài Liễu Như Thi ra thì đó chính là “Thần Ngạo Tập!”

Thứ mà có thể khiến người của Tử Huyền Thiên mạo hiểm như thế thì chắc chắn không phải là thứ bình thường. Lâm Chính đã thuộc hết về Thần Ngạo Tập, giờ anh chỉ cần từ từ nghiên cứu là được.

Thế nhưng sự yên bình chưa được bao lâu, đúng lúc anh đang chuyên tâm nghiên cứu Thần Ngạo Tập thì một người đệ tử bước vào.

“Chào Lâm sư huynh”, người này cung kính chào hỏi.

“Anh là Tiết sư huynh phải không? Tôi nhớ thời gian anh nhập môn dài hơn tôi, hà tất phải gọi tôi là sư huynh chứ?”, Lâm Chính nhìn người này, rõ ràng là người anh quen.

“Lâm sư huynh, sau khi anh giao chiến với Tử Huyền Thiên thì tất cả các đệ tử đều gọi anh là sư huynh rồi. Địa vị của anh cao, đương nhiên là chúng tôi phải gọi một tiếng sư huynh”, người họ Tiết này mỉm cười.

“Mọi người nói quá rồi. Không biết Tiết sư huynh có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc