Lâm Chính không vào phòng tuyển thủ để đợi.
Dẫu sao mấy trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh không tự nhiên.
Anh ngồi trên ghế ngồi ở hành lang, nhắm mắt nghỉ ngơi, yên lặng chờ đợi cuộc thi Giám Dược bắt đầu.
Bây giờ khách mời ở bên ngoài đã dần dần vào trong ngồi rồi. Ban giám khảo cũng bắt đầu ngồi xuống, Thiên Mạch cũng được mời qua.
Chờ mọi thứ sắp xếp xong, đến lượt tuyển thủ lên sân.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng giày cao gót gõ nện vào mặt đất vang lên.
Sau đó mấy học sinh đi qua không kìm được kêu lên kinh ngạc.
Lâm Chính vốn không muốn quan tâm, nhưng tiếng giày cao gót này cứ luẩn quẩn bên tai anh.
Lâm Chính nhíu mày, mở mắt ra.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ vóc dáng quyến rũ đang đứng trước mặt mình.
Cô gái này mặt xinh dáng đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhưng không mặc quần áo đồng phục của học sinh Kỳ Dược Phòng, mà mặc một chiếc váy liền màu đỏ, trông rất nóng bỏng, cô ta để tóc ngắn quá tai màu đen óng, hai mắt linh động như biết nói, nếu như cô gái này không trang điểm đậm như vậy thì chắc chắn còn xinh hơn.
"Cậu là Mặc Tiểu Vũ?"
Cô gái này trợn mắt, cúi người dán sát đến Lâm Chính mà hỏi.
"Có chuyện gì?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tuy nhiên vừa dứt lời, cô ta liền giơ tay lên, không hề do dự tát vào mặt Lâm Chính.
Vô cùng bất ngờ! Tự nhiên tát anh.
Lâm Chính nhướn mày, nhanh chóng giơ tay lên chặn lại.
Bốp!
Bàn tay đánh vào cánh tay Lâm Chính, mặc dù không đau, nhưng hành động của cô ta đã chọc giận Lâm Chính.
"Cô làm gì vậy?"
Anh đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Nhưng cô ta vẫn không chịu yên, ngược lại còn tức giận nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hung ác, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu còn dám phản kháng? Đồ chó má! Gan cậu to lắm đấy! Đứng đó cho tôi đánh!"
Nói xong lại giơ tay lên muốn tát anh!
Con mụ điên này chạy từ viện nào ra thế?
Lâm Chính nhíu mày, định rời khỏi đây, anh không có thì giờ để tranh cãi với mụ điên này.
Nhưng cô ta lại làm ầm ĩ lên, học sinh ở trên hành lang lập tức hét lớn.
"Đàn chị Vương bị bắt nạt! Người đâu! Đàn chị Vương bị bắt nạt rồi!"
Tiếng hét này vừa vang lên, những tuyển thủ trong phòng tuyển thủ chạy ào ra, vây kín Lâm Chính và cô ta.
"Đàn chị Vương, chị không sao chứ?"
"Trời ạ, Mặc Tiểu Vũ, cậu đúng là đồ điên! Lúc trước gây rối với đàn chị Tây Nhu Thiến, bây giờ lại dám động vào đàn chị Vương? Cậu… cậu có còn là con người không?"
"Súc sinh! Cậu đúng là đồ súc sinh!"
"Nói cậu ta là súc sinh chính là đang sỉ nhục súc sinh, cậu ta còn không bằng cả súc sinh!"
Mọi người lòng đầy căm phẫn, bắt đầu mắng mỏ Lâm Chính.
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, chỉ đắc ý nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính mặt âm trầm, không nói gì.
Cô gái này nháy mắt được nhiều người đến giúp thế đủ để hiểu được địa vị của cô ta trong trường không hề kém La Phú Vinh, người như này không phải người Lâm Chính có thể chọc được.
Vậy nên lúc này Lâm Chính chọn cách im lặng.
Dù sao anh có mỗi một cái miệng, sao nói lại được đám người này.
Cho dù là trắng thì đám người này cũng nói thành đen.
Cậy thế cậy quyền, sao dùng được đạo lý nói lại đây.
"Sao vậy? Mấy người đang làm gì?"
"Đừng gây chuyện nữa, giải tán cho tôi!"
"Hôm nay là cuộc thi Giám Dược của Dược Phòng chúng ta, ai dám gây chuyện ở đây tôi quyết không tha".
Lúc này mấy giảng sư chạy đến, hò hét bảo mọi người giải tán.
Các học sinh từ từ tản đi.
Nhưng mặt đàn chị Vương vẫn lạnh lẽo.
"Mặc Tiểu Vũ, tôi nói cho cậu biết! Chuyện này chưa xong đâu! Tôi sớm muộn gì cũng tính sổ với cậu!", đàn chị Vương lạnh lùng nói, tiếp tục trợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó mới xoay người rời đi.
Lâm Chính vẫn im lặng.
Mà sau khi đàn chị Vương rời đi, không ít người đến cảnh cáo Lâm Chính.
Mọi người đều tỏ ra tức giận, cứ như Lâm Chính làm chuyện gì đó tày đình lắm.
Lần này anh không nói gì nữa.
Dù sao anh cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, anh không phải đương sự. Nếu không vì đợi lấy Hà Linh Hoa thì anh đã rời khỏi đây từ lâu rồi. Cứ để Mặc Tiểu Vũ thật giải quyết sự mục ruỗng của nơi này đi.