NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Chính miệng thừa nhận?”.  

Nhậm Quy run rẩy.  

Điều này có nghĩa là gì?  

Điều này có nghĩa là thần y Lâm đã chữa khỏi cho mấy bệnh nhân đó.  

“Nói dối, cậu… cậu đang nói dối! Bọn họ đã rơi vào hôn mê, sắp thành người thực vật rồi, sao bọn họ lại nói được những lời như vậy chứ? Chắc chắn là cậu bịa đặt! Chắc chắn là vậy!”.  

Nhậm Quy vẫn không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng hét lên.  

Lâm Chính không khỏi lắc đầu.  

“Giám đốc Nhậm, hình như ông có chút hiểu nhầm về lòng người thì phải”.  

“Lòng người?”.  

Vẻ mặt Nhậm Quy ngẩn ra.  

“Ông tìm tới mấy bệnh nhân đó, nói với bọn họ rằng, chỉ cần dùng xà phòng thơm của ông, rồi lại uống thuốc đặc trị của tôi, khiến bệnh tình nặng hơn rồi vu oan đổ tội cho tôi, thì ông sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, đồng thời cho họ một số tiền hậu hĩnh. Thực ra nếu ông làm theo kịch bản này thì vốn không có vấn đề gì cả, cái sai của ông là ông quá tuyệt tình. Sau khi những bệnh nhân kia trở nặng, ông liền nuốt luôn lời hứa trước đó, không nghĩ cách cứu bọn họ, không nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, mà còn muốn bọn họ chết thật nhanh, để giữ được bí mật này. Nhậm Quy, đây chính là sai lầm chí mạng của ông!”.  

Nhậm Quy trợn to hai mắt, ông ta mơ hồ đoán được gì đó, cả người lảo đảo muốn ngã.  

“Ông phải biết rằng, đối với một người, thứ quan trọng nhất là tính mạng, rồi mới đến tiền! Bọn họ có thể vì tiền giúp ông vu oan tôi, nhưng bọn họ cũng có thể vì mạng giúp tôi vạch trần mọi chuyện! Chỉ cần tôi hứa sẽ chữa khỏi cho bọn họ, thì họ sẽ nói hết chân tướng ra!”.  

Lâm Chính bình thản nói, sau đó vung tay lên.  

Mã Hải lập tức chạy bước nhỏ tới một chiếc xe đang đỗ ở ven đường, mở cửa xe ra. Sau đó, mấy bóng dáng bước xuống, đi thẳng tới trước mặt mọi người.  

Tất cả đều quay sang nhìn.  

Mấy người này chính là mấy bệnh nhân bị nhồi máu não nặng của bệnh viện thành phố.  

Tuy hiện giờ khí sắc của bọn họ vẫn rất tệ, có người còn phải ngồi xe lăn, nhưng có vẻ bệnh tình đã ổn định.  

Nhậm Quy nhìn thấy những người này, sắc mặt xám ngoét.  

“Lưu Quốc, Trương Phàm, các ông hãy nói rõ chân tướng đi”, Lâm Chính nói.  

“Được, thần y Lâm”.   

Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhìn Nhậm Quy chằm chằm, nổi giận đùng đùng nói: “Hai ngày trước, có một người đến tìm tôi, nói là muốn nhờ tôi làm một chuyện, rồi đưa cho tôi một miếng xà phòng thơm, bảo tôi chỉ cần dùng nó tắm một lần là sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó tôi rất nghi ngờ, không biết người này có ý gì, nhưng cậu ta nói, tắm bằng xà phòng thơm này, rồi uống thuốc của Dương Hoa, sẽ khiến bệnh tình nặng hơn rất nhiều. Cậu ta yêu cầu tôi, sau khi bệnh tình trở nặng thì phải khẳng định chắc chắn thuốc của Dương Hoa có vấn đề, cậu ta sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó cậu ta còn hứa hẹn, nếu chuyện này có hiệu quả, cậu ta sẽ phái bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho tôi. Lúc đầu tôi đã từ chối, nhưng cậu ta nói mình là người của ông chủ Nhậm Quy, sẽ không lừa tôi, nên tôi mới nhẹ dạ cả tin làm chuyện này. Thế nhưng đến lúc tôi sắp chết, vẫn không nhận được tiền, lại càng không thấy người đâu. Tất cả đều là âm mưu của đám doanh nhân lòng dạ độc ác này, là bọn họ dụ dỗ chúng tôi gây ra”, người kia tâm trạng kích động, vội vàng chửi rủa Nhậm Quy.  

Mọi người lập tức xôn xao.  

Ai nấy đều bị chân tướng của chuyện này làm cho chấn động.  

Những người vừa rồi vẫn còn bình tĩnh, lập tức trở nên nóng nảy, xông tới chửi bới Nhậm Quy, nhổ nước bọt vào người ông ta.  

Còn Nhậm Quy đã hoàn toàn không còn gì để nói.  

“Lời từ một phía! Đây đều là những lời từ một phía của ông ta! Anh bảo ông ta lấy ra chứng cứ chứng minh đây là giám đốc Nhậm làm đi! Nói không chừng là anh bỏ tiền ra mua chuộc ông ta thì có!”, Cư Chí Cường vẫn không chịu bỏ cuộc, hét lên.  

“Anh Cư, bây giờ không giống lúc trước nữa, chúng tôi đã xác định được là Thiên Hằng, chỉ cần để cảnh sát điều tra, thì chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. Hơn nữa… lúc các anh tiếp xúc với một trong số những bệnh nhân này, ở nhà bọn họ có lắp đặt camera, chỉ cần người đó trích xuất camera, giao cho cảnh sát, thì sự thật sẽ được làm rõ. Dù sao các anh cũng dùng luôn nhân viên của Thiên Hằng để làm chuyện này, có thể nhầm đi đâu được chứ?”, Lâm Chính bình thản nói.  

“Việc này…”, Cư Chí Cường đần mặt ra.  

“Việc này chỉ có thể để tâm phúc đi làm, dù sao chúng tôi cũng nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ chết, chết là không thể đối chứng được nữa”, Nhậm Quy hít sâu một hơi, nói.  

Cư Chí Cường cắn chặt răng, không nói câu nào.  

“Có kết quả giám định rồi!”.  

Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, đám người lại dạt ra, một người đàn ông cầm tờ giấy, nhanh chân chạy tới, đưa cho Lâm Chính.  

Lần này thì tất cả đám người Nhậm Quy đều ngừng thở.  

Nếu kết quả giám định là sai thì tất cả sẽ chấm hết, người này có bị mua chuộc hay không đã không còn quan trọng nữa.  

Dù sao cục diện cũng đã sụp đổ hoàn toàn.  

“Giám đốc Nhậm, ông còn muốn xem không?”.  

Lâm Chính kẹp tờ giấy ở ngón tay, đung đưa hỏi.  

“Không cần đâu!”.  

Nhậm Quy hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bây giờ có xem cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chủ tịch Lâm, cậu đã thắng!”.  

Xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng.  

“Nói vậy là ông đã thừa nhận?”.  

“Thừa nhận thì sao chứ? Tôi rất tò mò, cậu phát hiện tôi cài gián điệp bên cạnh cậu từ lúc nào vậy?”, Nhậm Quy khàn giọng hỏi.  

“Sau khi các ông giao dịch”, Lâm Chính đáp.  

“Sau khi giao dịch?”, hơi thở Nhậm Quy như nghẹn lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh hãi.  

Tờ giấy trong tay anh rơi xuống.  

Trên tờ giấy kia… không có chữ nào, chỉ là một tờ giấy trắng.  

“Cậu lừa tôi? Đây… đây không phải là kết quả giám định? Đây là giả? Đây không phải là kết quả giám định?”, đôi mắt Nhậm Quy đỏ ngầu, gào lên.  

Hóa ra… tất cả vẫn là bẫy của thần y Lâm…

Bình luận

Truyện đang đọc