NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2826

“Tôi khuyên quý vị đừng làm vậy thì hơn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”.

Mọi người sửng sốt, quay sang mới phát hiện Dịch Quế Lâm đang dẫn người của Kỳ Lân Môn đi tới.

“Các ông muốn làm gì hả? Tôi nói cho ông biết, công chúng có quyền biết chuyện! Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có thể quay chụp!”, người kia vội kêu lên.

“Nhưng bây giờ các cậu đang xâm phạm sự riêng tư của chúng tôi! Đây là địa điểm tư nhân! Người đâu, đuổi bọn họ đi!”.

“Vâng!”.

Người của Kỳ Lân Môn xông tới, tịch thu toàn bộ đồ nghề của đám phóng viên, rồi đuổi bọn họ ra khỏi học viện Huyền Y Phái.

“Ông cứ chờ đấy! Tôi sẽ viết bài giật tít! Tôi sẽ cho các ông đẹp mặt!”, một phóng viên tức giận gầm lên.

“Cậu cứ thử xem”.

Dịch Quế Lâm lạnh lùng nói, rồi đóng cổng lại.

Những người chầu chực ở bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy đám phóng viên bị đuổi hết ra ngoài, ngay cả người của những tờ báo chính thống cũng không ngoại lệ, lập tức ồ lên rồi xúm lại hỏi han.

“Đang giết người! Trong đó đang giết người! Thần y Lâm bị điên rồi!”, người kia lớn tiếng nói.

“Bị điên?”.

“Có… có chuyện gì vậy? Vừa nãy xem trực tiếp, chẳng phải thần y Lâm đã thắng rồi sao?”.

“Có cần báo cảnh sát không?”.

“Chắc chắn là có rồi, nếu không trong đó sẽ máu chảy thành sông mất!”.

“Rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Mau trèo tường vào xem thế nào”.

Mọi người không khỏi hò hét, vô cùng hỗn loạn.

Nhưng người ở bên trong không quan tâm đ ến những chuyện này.

Những người chém đôi người của thôn Dược Vương lập tức chặn trước mặt Lâm Chính, sừng sững bất động như một bức tường.

Hai người còn lại của thôn Dược Vương đã bao giờ được chứng kiến thế trận như vậy, sợ đến mức suýt nữa thì ngã lăn ra đất, không dám xông tới.

“Bây giờ thì không ai có thể ngăn cản tôi giết ông rồi chứ?”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm Trọng Mộc ở trước mặt, rồi định dùng sức, bóp ông ta chết tươi.

Mọi người xung quanh đều trố mắt ra.

Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ há miệng, muốn khuyên nhủ nhưng không biết nên mở lời thế nào.

Nhan Khả Nhi mở to mắt, bàn tay bịt chặt miệng, vô cùng kinh ngạc.

“Cậu ta điên rồi! Cậu ta điên thật rồi! Cô chủ, cậu ta không biết gi ết chết người của thôn Dược Vương sẽ mang đến hậu quả như thế nào. Lần này thì không thu dọn được tàn cuộc nữa rồi”, ông lão bên cạnh ngã ngồi xuống đất, không ngừng kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.

Lâm Tâm Lạc đang đứng trước cửa sổ tòa nhà cũng mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.

“Toi rồi! Lần này thì toi thật rồi! Tất cả kế hoạch của chúng ta đổ bể cả rồi!”, Lâm Tâm Lạc thì thào.

“Cô chủ, làm sao bây giờ?”, người bên cạnh run giọng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc